Dự đoán thời tiết cho ĐH 12
Tay nào thắng thì nhân dân cũng bại
Cánh Cò, viết từ Việt Nam
2016-01-05
2016-01-05
- In
trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Các nhà lãnh đạo hàng
đầu Việt Nam gồm Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang,
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng rời khỏi lăng cố
chủ tịch Hồ Chí Minh tại Hà Nội vào ngày 20 tháng 10 năm 2015.
Chưa có một sân khấu chính trị nào của thế giới tính từ thời trung
cổ cho tới phát xít rồi cuối cùng là độc tài cộng sản lại có những show diễn
nhạt nhưng cứ lập đi lập lại không biết chán như sân khấu chính trị của đảng
Cộng sản Việt Nam.
Diễn viên chỉ là bốn nhân vật của mỗi nhiệm kỳ 5 năm, sau đó bốn vai
diễn khác lại leo lên sân khấu xào lại bài bản cũ một cách lạc lõng
đơn điệu những vở hài không ra hài, bi chẳng ra bi, người xem chỉ thấy rặt những
khuôn mặt chai lì mà dù có tô son trát phấn thế nào cũng không thể che cho hết
nét trâng tráo, lì lợm của những con người đã lâu không biết tới xấu hổ.
Những kịch bản công du Bắc Kinh, phát biểu nảy lửa về chủ quyền
biển đảo, động viên dư luận, cảnh tỉnh đảng viên hay kêu gọi chống diễn tiến hòa
bình tưởng rằng đã đầy tai nhân dân, nhưng vẫn được lập đi lập lại một cách
không mệt mỏi. Họ như những cỗ máy hát của thời Bảo Đại còn làm hoàng đế kiên
trì kẽo kẹt cà lăm bởi đường rãnh chính trị lỗi thời trên chiếc đĩa hát cổ xưa
của Chủ nghĩa cộng sản.
Họ tươi tỉnh giả vờ trước công chúng và ai cũng biết
phía sau hậu trường của những phiên họp lúc nào cũng gay cấn và cực kỳ bén ngót
bởi những lằn dao phê bình, hay tố cáo vạch mặt đồng chí mà họ không bao giờ hà
tiện khi tung ra.
Họ cứ nhàn nhã giả vờ cho nhân dân tưởng rằng mỗi một lần Đảng họp
đại hội là một mùa xuân cho đất nước. Họ là những cánh bướm sặc sỡ trang trí
cho khung cảnh ấy với các trò múa rối mà vai diễn vẫn chỉ bốn người.
Khi ông Nguyễn Sinh Hùng khấu đầu trước bàn thờ Mao Trạch Đông là
lúc đàn em Nguyễn Tấn Dũng hả hê tung vào mạng xã hội những đòn thù báo trước
sóng gió không bao giờ ngớt trên sinh mạng chính trị của một ông chủ tịch quốc
hội, vốn chỉ biết nghe lời và lâu lâu lên gân một vài câu vô thưởng vô phạt.
Ông Nguyễn Sinh Hùng chưa bao giờ là một ứng viên sáng giá cho chức vụ Tổng bí
thư nhưng tại sao chấp nhận đóng vai Lê Chiêu Thống nhận lằn tên mũi đạn của
nhân dân thì chỉ một mình Trung Quốc biết.
Và có thể ông Trọng cũng biết, và không chừng hành vi của ông Hùng
nằm trong kế hoạch điệu hổ ly sơn của ông Trọng cũng nên?
Đánh hơi thấy phe ông Dũng mạnh cả gạo lẫn tiền, tay chân bộ hạ từ
trung ương tới địa phương vô số nên ông Trọng run và tìm tới giải pháp nhờ quân
đội, công an bảo vệ chiếc ghế của mình nếu một mai có biến động. Ông tới ủy lạo
đoàn quân cảnh sát cơ động vốn được lập ra để bảo vệ an ninh trật tự chứ không
phải để bảo vệ yếu nhân. Tuy nhiên ông Trọng không có chọn lựa nào khác, tới vỗ
vai động viên mấy tay cảnh sát áo xanh vẫn hơn không có anh nào để ôm vai
bá cổ. Mọi lực lượng thứ thiệt, chính quy đều nằm trong tay Ba Dũng nên ông
Trọng làm cử chỉ rất “kịch” để khán giả nhân dân có câu chuyện làm quà.
Ông Dũng từ ngày ôm Tập Cận Bình thắm thiết tưởng đâu sẽ là “hậu
duệ” chính thức của Bắc Kinh nào ngờ ông Trọng cao tay hơn, gửi ông Hùng sang
đúng vào thời điểm nóng nhất của cuộc gian hùng tranh bá đồ vương. Chuyến đi
làm ông Dũng tím mặt lúc đầu nhưng khi ông Sinh Hùng về tới nhà cũng là lúc ông
Dũng hơn hớn tung ra chiêu phủ đầu về giàn khoan 981 rồi sau đó là chiếc tàu
đánh cá của Quảng Ngãi bị Trung Quốc đâm chìm.
Báo ông Tư Sang đăng bài nhưng lại né hai tiếng Trung Quốc, chỉ để
tàu lạ hoặc tránh hẳn không nhắc tới tàu của nước nào. Báo Tiền Phong, Lao động
cũng thế chỉ có tờ Dân Trí tung ngay cái tên Trung Quốc là kẻ thực hiện hành vi
cướp biển. Người dân hừng hực nóng giận, sân khấu Ba Đình lẳng lặng không hề
nhắc tới…kịch bản cũ, rất cũ được lập lại đó là mỗi lần có ai trong bốn tên
sang Bắc Kinh thì y như rằng khi trở về món quà gửi theo chân phái đoàn lúc nào
cũng là Biển Đông. Khi cướp của, lúc giết người nhưng không lần nào Bác Kinh
tha cho Hà Nội dù chỉ một lần.
Tàu cá bị đâm chìm Tổng bí thư ghé nhắc nhở công an coi chừng biến
động trước đại hội đảng. Té ra cái đại hội thổ tả ấy vẫn hơn sinh mạng người
dân, sinh mạng của những ngư dân được cả bốn ông lớn tiếng cho rằng sẽ là tiền
đồn chống lại bất cứ thế lực nào.
Cuộc bỏ phiếu tại đại hội 12 được nhân dân lan truyền tin đồn này khác,
nhưng tin đồn nào rồi cũng là tin đồn. Đối với cộng sản họ là vua trong cách
tạo dựng tin đồn nhằm phá hoại. Những cái gọi là tài liệu mật bị rò rỉ chẳng
qua là nội dung các tờ truyền đơn không hơn không kém. Đại tướng công an có lên
tiếng cảnh báo thì cũng với ý đồ làm cho vở kịch được chú ý thêm một chút chứ
nào phải tìm cho được kẻ chủ mưu ăn cắp tài liệu trong văn khố Đảng.
Mà có gì là bí mật khi cả thế giới đều biết nó là gì, chẳng qua
một ai đó mang thứ gây nghiện “tranh dành quyền lực” ra để làm mồi câu người nhẹ
dạ. Hôm trước là Chân dung quyền lực, từng một lúc gây khốn đốn cho phe Trung
Quốc bây giờ thì chiêu bài chống Trung đã hơi bị sượng nên người ta không ngại
gì mà không đem ông Sinh Hùng ra làm cái bia đỡ đạn cho lòng căm hận kẻ ngoại
xâm.
Cuối cùng, nói như nhà thơ Nguyễn Duy, tay nào thắng thì nhân dân
cũng bại.
*Nội
dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment