Friday 16 February 2018

Khai Dân Trí - Lisa Phạm Số 348 Live stream 19h VN (8h sáng hoa kỳ ) mới...

Đánh vào TỬ HUYỆT CSVN

 
ước chi dân mình đồng lòng như nội dung bài này thì Tàu nể phục dân tộc VN mình - Chúng đã bao lần nhục nhã bỏ chạy thời Đức Thánh Trần - thời anh hùng áo vải Quang Trung mà vẫn chưa chừa - Kính xin chuyển với tấm lòng cầu khẩn ...
TN
===========

Đánh vào TỬ HUYỆT CSVN


Muốn tránh Hiểm Họa Trung Quốc, trước tiên phải diệt CSVN mới nói đến việc chận Trung Cộng. Chính người Tàu, dân Đài Loan, còn phải tranh đấu chống TQ để khỏi bị làm nô lệ huống gì dân Việt. Hãy tưởng tượng khi dân Việt làm “nô lệ cho nô lệ”. Dân TQ đang làm nô lệ, nay Nguyễn Phú Trọng và bè lũ đang bán dân Việt cho dân TQ, nghĩa là “nô lệ cho nô lệ”.
 Nếu dân Tây Tạng tranh đấu giống như dân Việt 500 năm trước thì đâu phải bị đô hộ như ngày nay. Nếu cứ ôn hòa tranh đấu, cúi đầu tụng kinh nhịn nhục, tất sẽ bị lợi dụng và bị đô hộ. Dân Việt không thể chờ nước đến trôn mới nhảy, đừng đợi đến lúc quá muộn. “Không thể chờ giặc tới nhà mới đúc binh khí”. Hãy tự giải thoát ngay hôm nay, bằng cách loại trừ ngay Hán Gian, tiêu diệt ngay chế độ độc tài CS/XHCN; chỉ như vậy mới hy vọng thoát ách nô lệ của Tàu.
“Trước tiên phải diệt CSVN mới nói đến việc chận Trung Cộng”.
Công An không sợ đám đông biểu tình ôn hòa, chúng chỉ sợ “đám đông du kích phục kích chúng”. Chúng chỉ sợ cái lực lượng vô hình âm thầm đột kích chúng. Dân không có vũ khí quân sự nhưng có nhiều thứ vũ khí khác để đối phó với ác thú CSVN. Phải sử dụng Du Kích chiến chống Du Côn chiến. “Phải có lửa nóng sáng mới thức tỉnh được!”.
Con cháu của nhân dân đang phục vụ trong quân đội, họ cũng sẽ là lực lượng bảo vệ nhân dân khi có cuộc cách mạng toàn diện.
Xin ACE tiếp chuyển các chiến thuyết này cho ACE đang ở trong nước để họ tự chọn lựa con đường sống của họ.
 CSVN đang có 2 yếu điểm: 1.- Nhân Quyền. 2.- Kinh Tế.  Đây chính là 2 tử huyệt của bè lũ CSVN.
Làm gì cụ thể để giúp dân ta? Chúng ta ở hải ngoại chỉ cần làm HAI VIỆC:
1.- Tố cáo với Quốc Tế về những hành vi Khủng Bố của CSVN và Trung Cộng. UBNQ/LHQ phải đưa Đảng CSVN vào sổ Đen “Thành Phần Khủng Bố” (Terrorists Black List), đưa CSVN vào CPC (Countries of Particular Concern, các quốc gia đặc biệt đáng quan ngại); phải nói “đặc biệt ĐÁNG SỢ, thay vì Đáng Ngại. Tụi nó “không Ngại bán gái, bán biển, bán đất và giết hại dân lành, sách nhiễu hành hạ tu sĩ v.v…là ĐÁNG SỢ chứ!”; (việc này đã và đang có 1 số nhóm thân hữu làm rồi).  Nhờ bạn hữu trong nước tiếp tay cung cấp phổ biến mọi tài liệu, hình ảnh, video, ghi ngày tháng vi phạm của lũ ác thú CSVN. Và nhờ có Luật mới ký ngày 23-12-2016 do Quốc Hội Hoa Kỳ chuẩn thuận, Luật Magnitsky, trừng phạt chế tái nhắm vào những cá nhân vi phạm nhân quyền và những giới chức tham nhũng trên toàn cầu. Thêm vũ khí tranh đấu.

2.- Đồng loạt và liên tục không CÚNG cho Đảng CSVN : (2 năm qua đã có báo cáo 8-2016, rằng “kiều hối suy giảm” xuống mạnh, chỉ còn 8 tỷ USD thay vì 9, 10 tỷ so với mấy năm trước).
a)- Không hoặc Giảm thiểu gởi tiền về VN, ngoại trừ cho cha mẹ gìa cần để sống. Gởi cho thân nhân còn trẻ, là giúp cho đám trẻ ăn chơi nương tựa nhiều hơn, và tiền về VN là tăng vốn dollars cho Cán Bộ, Công An, tăng giá trị “Tài Khoản” cho các ủy viên chính trị Huyện, Thành Tỉnh ủy;
b)- Không về lại VN ngoại trừ Tang Cưới. Tạm ngưng du lịch VN hai năm thôi. Nam đi du hí chỉ mang bệnh về hoặc tan nát gia đình. Những món ăn quê hương Ngon, nhất là Vệ Sinh, ở Mỹ và hải ngoại có cả ngàn tiệm.
c)- Không hoặc giới hạn qùa hàng gởi về VN, ngoại trừ dược phẩm cần thiết cho thân nhân yếu bịnh. Các tiệm “gởi tiền, hàng về VN” sẽ bị giảm lợi nhuận, các báo và TV cũng sẽ mất giảm các “nhà bảo trợ”này. Ai không biết những tiệm này là tay sai hoặc lai Tàu (có giao thương với Chệt Cộng) hoặc đã có “Giao kết và LIÊN HỆ” với Bộ Nội Vụ, Cộng an và bà con của 16 uỷ viên Bộ Chính Trị CSVN?
d)- Không hoặch giảm tiền từ thiện, tặng/cúng (donations) cho các cơ quan thiện nguyện, dù các cơ quan này rất buồn hoặc giận. Dân nghèo hay bịnh hoạn là tại chúng nó, tại sao CSVN không biết “quản lý”, hay tụi nó chỉ biết vơ vét tài sản của dân, không hiểu chữ “thiện” là gì.
e)- Không đem tiền về đầu tư. Biết bao nhiêu Việt Kiều mang đầu máu về lại với các xác xơ xác, bịnh hoạn? Có kẻ còn bị giam vì bị tụi nó phản phé, lường gạt: “tin tôi đi, tôi có liên hệvới Thủ Tướng, Bộ Nội Vụ, công an, chủ tịch Huyện Tỉnh Ủy v.v…, mình gặp nhau ở nhà hàng Sang Trọng nhé…”. Bàn việc tại bàn tiệc, về lại văn phòng là để bàn mai bàn việc tại đâu.
f)- Không hoặc giảm mua hàng VN (chủ nhân sản xuất, công ty Quốc Doanh, đa số là bà con bộ hạ của 16 ủy viên Bộ Chính Trị) và Made in China. Thấy rẻ nhưng mau hư, thực phẩm độc hại cho sức khoẻ.
Với tình hình sôi sục, hiểm họa mất nước cho giặc Tàu, với cơ hội mới 2017, tân chính phủ Hoa Kỳ quyết không nhún nhường TQ tại Biển Đông, chúng ta phải lợi dụng thời cơ hành động khẩn cấp.
Trước tiên phải diệt CSVN mới nói đến việc chận Trung Cộng./ ĐXS.

ĐỗXuânSơn

__._,_.___

Posted by: tuyen do 

Thursday 8 February 2018

Khai Dân Trí - Lisa Phạm Số 340Live stream 19h VN (8h sáng hoa kỳ) mới n...

Đột kích lán buôn người Việt, Pháp bắt 27 người


Đột kích lán buôn người Việt, Pháp bắt 27 người

06/02/2018

Lán trại trong rừng ở Pháp là điểm trung chuyển đưa lậu người Việt sang Anh. Ảnh: The Guardian.
Ngày 6/2, nhà chức trách Pháp cho hay vừa bắt giữ 27 người trong cuộc đột kích vào một lán trại nằm trong rừng của di dân Việt Nam đang tìm cách sang Anh.

Theo AP, cảnh sát đã tiến hành bố ráp lán trại nằm ở miền bắc nước Pháp với mục tiêu bắt giữ những kẻ buôn lậu người. Tuy nhiên, không rõ liệu có ai trong số 27 người bị bắt là những tên buôn người hay không.
Tin cho hay các cuộc đột kích tương tự cũng đã được tiến hành ở nhiều nơi khác tại Pháp trong thời gian qua.
Cuộc bố ráp lán trại nằm gần thị trấn Lens được tiến hành theo lệnh của một thẩm phán điều tra. Trại này được biết là một trong những nơi trú ẩn của người Việt Nam tìm cách vượt biên sang Anh theo các đường dây buôn người.
Theo tường thuật của The Guardian hồi tháng 9, khu vực rừng miền Bắc nước Pháp là nơi những kẻ buôn người tập trung các nạn nhân người Việt lại, rồi lẻn tống họ vào các xe tải chở hàng dừng lại đổ xăng hay nghỉ ngơi, và theo đó sang Anh.
Nhiều người Việt theo các đường dân buôn người sang Anh để làm việc bất hợp pháp trong các ngôi nhà trồng lậu cần sa.
Nhiều người Việt theo các đường dân buôn người sang Anh để làm việc bất hợp pháp trong các ngôi nhà trồng lậu cần sa.
Vẫn theo nguồn tin này, có gần cả trăm người Việt Nam, bao gồm cả trẻ em, sống trong lán trại nằm ẩn sâu trong rừng gần thị trấn Agnres, cách Calais khoảng 100 cây số về hướng đông nam. Nơi đây được những kẻ buôn người chọn và gầy dựng thành “phố Việt Nam” vì tình trạng thiếu kiểm soát an ninh, dễ dàng cho việc vận chuyển người.
Điều kiện sống ở lán trại được mô tả là cực kỳ tồi tệ. Các cư dân nấu nướng, ăn, ngủ trong lán do các thợ mỏ bỏ lại từ nhiều năm, mái lán bị sập và không có máy sưởi.
Mặc dù khu vực này đã tồn tại hơn cả thập niên, nhưng nhà chức trách Pháp không mấy quan tâm nên nó vẫn tồn tại và trở thành điểm trung chuyển của đường dây buôn người Việt Nam.
Theo The Guardian, cư dân địa phương và các tổ chức từ thiện vẫn thường xuyên đóng góp giúp đỡ và cung cấp thực phẩm cho trại đều đặn.
Sau khi đến trại, các nạn nhân của đường dây buôn người được đưa sang Anh để làm việc bất hợp pháp tại các trại trồng cần sa, các tiệm làm móng và nhà hàng.


Đột kích lán buôn người Việt, Pháp bắt 27 người

Nhà chức trách Pháp hôm 6/2 cho hay vừa bắt giữ 27 người trong cuộc đột kích vào một lán trại nằm trong rừng của...


__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

Monday 5 February 2018

Hoa Kỳ lên tiếng về án tù đối với 3 nhà hoạt động.../// 1.400 tỷ xây nghĩa trang



Hoa Kỳ lên tiếng về án tù đối với 3 nhà hoạt động

RFA
2018-02-02

Từ trái sang: Nguyễn Văn Điển, Vũ Quang Thuận, Trần Hoàng Phúc
Từ trái sang: Nguyễn Văn Điển, Vũ Quang Thuận, Trần Hoàng Phúc
 Photo: RFA
Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội vào ngày 2 tháng 2 ra thông cáo báo chí bày tỏ quan ngại về các bản án mới nhất mà tòa tại Việt Nam tuyên đối với các nhà hoạt động trong nước.
Theo Đại sứ quán Hoa Kỳ thì cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước’ dùng để tuyên án các ông Vũ Quang Thuận, Nguyễn Văn Điển, Trần Hoàng Phúc và Hồ Văn Hải là mơ hồ.
Phía Hoa Kỳ kêu gọi Việt Nam lập tức trả tự do ngay cho bốn người vừa bị kết án. Đồng thời cho phép các các nhân tại Việt Nam được bày tỏ quan điểm chính trị của bản thân họ một cách ôn hòa mà không sợ bị trừng phạt.
Vào ngày 31 tháng Một, tòa án thành phố Hà Nội tiến hành xử sơ thẩm ba nhà hoạt động gồm Vũ Quang Thuận,  Nguyễn Văn Điển và Trần Hoàng Phúc  vì đưa lên mạng những video chỉ trích chế độ cộng sản.
Ông Vũ Quang Thuận bị tòa tuyên 8 năm tù và 5 năm quản chế, anh Nguyễn Văn Điển 6 năm 6 tháng tù và 4 năm quản chế; anh Trần Hoàng Phúc 6 năm tù và 4 năm quản chế.
Vào ngày 1 tháng 2, bác sĩ Hồ Văn Hải, chủ trang blog BS Hồ Hải và tài khoản Facebook Hồ Hải bị tòa án thành phố Hồ Chí Minh tuyên 4 năm tù giam và 2 năm quản chế. Phiên xử ông này diễn ra mà không ai được biết cho đến khi tin tức chính thức từ truyền thông trong nước loan đi.
https://www.rfa.org/vietnamese/news/vietnamnews/us-voices-concern-about-sentences-given-to-4-activists-02022018075247.html

1.400 tỷ xây nghĩa trang và câu chuyện mộ ngài Honda

Thực Hiện
-

Phối cảnh nghĩa trang Yên Trung dành cho cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước ở huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội. Ảnh: VnexpressPhối cảnh nghĩa trang Yên Trung 1.400 tỉ dành cho cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước ở huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội. Ảnh: Vnexpress


Đây là mộ phần của ngài Soichiro Honda, cha đẻ của hãng Honda nức tiếng, người được mệnh danh là “Power of dream”, một nguồn cảm hứng bất tận không chỉ cho người Nhật mà cho cả thế giới gần một thế kỷ qua.
Một ngôi mộ khiêm tốn nằm bên đồi, gói gọn gàng một cuộc đời khiêm tốn nằm yên ở đấy. Bao năm qua rồi, trên ngôi mộ vẫn những đoá hoa thắm.
Đây là mộ phần của ông Soichiro Honda, cha đẻ của hãng Honda. Ảnh: FB Hoàng Nguyên VũĐây là mộ phần của ông Soichiro Honda, cha đẻ của hãng Honda. Ảnh: FB Hoàng Nguyên Vũ
Vâng, ai rồi cũng chết. Nhưng chết không có nghĩa là hết. Có những người sống mà cũng như đã chết, chỉ khác là mấy chục năm sau mới làm tang lễ khi người đó tắt thở. Nhưng cũng có những người ngủ yên rồi mà vẫn còn mãi hình ảnh trong lòng những thế hệ sau.
Nhật Bản, quốc đảo, nơi sinh ra những con người vĩ đại nhưng không bao giờ vỗ ngực “muôn năm”, “vạn tuế”. Giả sử, có một nghĩa trang lớn dành cho những người “vĩ đại” chắc các thế hệ sau không còn chỗ mà ở.
Chúng ta sống đây, dù anh là vua chúa hay hành khất, thì cũng chỉ là hạn hữu trên mảnh đất bất niên này. Tôi ủng hộ việc chọn hoả táng và rải tro trên các dòng sông quê nhà. Đời người cuối cùng kết thúc bằng gió bụi, trả lại không gian, đất đai cho các thế hệ kế tiếp, đó là việc nên làm, là cái tâm thực sự dành cho đời sau.
Thì hà cớ gì phải đưa ra đề án 1.400 tỷ xây dựng nghĩa trang cho lãnh đạo cao cấp vậy? Bao nhiêu người “lãnh đạo cao cấp” xứng đáng được nằm trong cái lô đất của muôn đời ấy? Không lẽ những kẻ tham nhũng, hốt tiền dân vào túi tham con cháu cũng xứng đáng được nằm đó sao?
Phối cảnh nghĩa trang Yên Trung dành cho cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước ở huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội. Ảnh: VnexpressPhối cảnh nghĩa trang Yên Trung 1.400 tỉ dành cho cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước ở huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội. Ảnh: Vnexpress
Xưa Võ Tắc Thiên ghê gớm là vậy cũng chỉ xây mộ mình kèm tấm bia: “Để đời sau phán xét”. Đó, hàng nghìn năm trước, một người đàn bà đã nghĩ thế rồi cơ mà?
Đừng lo đời sau quên lãng. Ai có công, họ sẽ ghi nhớ mãi, ghi nhận mãi và tôn thờ mãi trong lòng họ. Còn không, thì cả ngàn vinh lăng cũng chẳng giải quyết được gì.
Không lẽ giờ đọc lại câu ca dao đau đớn một thời:
Vạn niên là vạn niên nào?
Thành xây xương lính hào đào máu dân…

p/s: Ai tính giúp tôi, 1400 tỷ bằng bao nhiêu % cái thương vụ chuyển nhượng Sabeco nhỉ?
FB Hoàng  Nguyễn Vũ
https://chantroimoimedia.com/2018/02/04/1-400-ty-xay-nghia-trang-va-cau-chuyen-mo-ngai-honda/

Xây nghĩa trang 1400 tỷ đồng cho cán bộ cao cấp.

Nhân Thế Hoàng - 03.02.2018
Tưởng nuôi báo cô chỉ để ăn với phá khi còn sống, ai ngờ giờ cái chỗ chết cũng phải ngang biệt phủ mới chịu.
Tiền thuế của dân mà nó làm như của cha của mẹ nó để lại, muốn xài sao thì xài. Dân giờ vào thành phố, nói thật, đến cái nhà vệ sinh công cộng để giải quyết chuyện đái ỉa kiếm mỏi con mắt cũng không ra. Thuế, phí thì cái méo gì cũng tăng, tưởng tăng là lo cho dân, lo cho người già trẻ nhỏ ốm đau không tiền viện phí hay chết lỡ không có hòm chôn. Ai có ngờ là lại được dùng để làm ba cái chuyện xàm lồng này, đậu mợ, cầm tiền xong ưng quyết răng quyết chứ méo bao giờ thèm hỏi ý kiến dân một câu. Rứa chứ nợ công là cứ dân gánh với chia đều nhau ra gánh mới đau.
Sống cũng báo, chừ đến chết cũng báo, ai mà chịu cho thấu, vừa vừa phải phải thôi chớ. Người chứ phải trâu chó gì đâu mà nói hoài hông chịu hiểu..!


NHỮNG ÁNH ĐÈN NHẤP NHÁY

Ls. Luân Lê - 03.02.2018
Có ba vấn đề khá lớn mà mỗi chúng ta cần phải chú ý trong tình cảnh hiện tại.
Thứ nhất là, ngân sách đang ngày càng cạn kiệt, mà nợ công ngày càng cao, trong khi mỗi ngày phải trả nợ cho các khoản vay của chính phủ là khoảng gần 800 tỷ đồng, mỗi năm là khoảng 23.000 tỷ đồng. Riêng dự án đường sắt trên cao Cát Linh - Hà Đông, mặc dù đã thấy rõ sự thất bại của dự án trọng điểm quốc gia mà số vốn lên tới gần 1 tỷ USD, nhưng tính ra, mỗi năm, Việt Nam phải trả cho phía (nhà thầu) Trung Quốc khoảng 30 triệu đô-la, tương đương khoảng hơn 650 tỷ đồng.
Thứ hai là, đang có một đề xuất dự án lên tới 1.400 tỷ đồng (tức khoảng 65 triệu Mỹ kim) để xây dựng nghĩa trang dành cho cán bộ cấp cao được an nghỉ khi trở về cõi chết. Ai cũng biết rằng, cọp chết để da, người chết để tiếng. Nên chuyện xây dựng “mái nhà nơi nghĩa địa” khi đã lìa đời về với cát bụi hư vô là một điều đi ngược lại những giá trị cơ bản và cốt lõi của con người văn minh, của xã hội trọng và hiểu đạo. Ngay cả những kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực, khi cai trị xã hội bằng quyền lực độc tài và hung bạo, luôn bắt người dân phải thần phục và hô vang vạn tuế hay muôn đời vinh quang, khắp nơi bắt xây và dựng tượng mình làm biểu tượng trường tồn trong xã hội, nhưng khi chết đi, những bức tượng đất sét, bằng đá hay đúc đồng, đều bị nhân dân phẫn nộ đập bỏ và phỉ nhổ đến muôn đời sau. Nhà triết học Aristoles đã nói, giá trị thực sự của một đời người là ở năng lực suy nghĩ và giác ngộ chứ không phải ở việc sinh tồn. Nhà toán học lừng danh Euclide thì nói, nhân nghĩa làm cao con người, tiền tài danh vọng làm nhục con người. Nhà văn Kafka cũng dặn dò, bất kỳ thứ gì muốn có một giá trị thực sự và vĩnh hằng đều phải được phát sinh từ nội tại của nó. Và Henri Bergson nhấn mạnh thêm rằng, lòng hư vinh khó có thể coi là một hành động xấu xa, nhưng tất cả các hành động xấu xa đều bắt nguồn từ lòng hư vinh. Nên càng cố bấu víu vào những thứ vật chất và hư vinh, không chỉ khi sống mà ngay cả sau khi chết đè lên xương cốt dưới đất, thì dòng sông lịch sử sẽ nhấn chìm những thứ ấy xuống dưới đáy sâu.
Thứ ba là, chỉ trong năm 2017 đã có tới 1.141 người được phong học hàm giáo sư, phó giáo sư. Như vậy, với gói đề án đào tạo 9.000 tiến sỹ bằng một số tiền khổng lồ lên tới 12.000 tỷ đồng, cho thấy mục tiêu đạt được con số này là hết sức khả quan nếu đối chiếu với tỷ lệ 1 năm có tới 1.200 giáo sư, phó giáo sư được bình xét. Tức chỉ sau 7.5 năm là chúng ta sẽ hoàn thành được dự án đào tạo số tiến sỹ mà Bộ Giáo dục đã vừa đưa ra và đang gấp rút thực hiện. Bằng cấp đã trở nên là một vấn nạn thực sự báo động cho cả nền giáo dục và kéo theo nhận thức xã hội ngày càng trầm trọng về căn bệnh háo danh này. Giáo dục là cuộc sống, là nơi không chỉ để có những tấm bằng ghi danh, mà nó là nơi để tìm kiếm những con người khai phá được những tri thức mới, và hữu ích đối với con người và xã hội. Trong khi đó, quốc gia chúng ta về chỉ số đóng góp cho nhân loại là gần như bằng không, là đất nước có nền giáo dục tụt hậu nhất khối Asean, và lực lượng lao động có năng suất thấp nhất Đông Nam Á và châu Á, nhưng ngược lại, Việt Nam lại là một trong số những nước có số lượng tiến sỹ, giáo sư nhiều nhất trong khu vực cũng như châu lục. Một năm trung bình cứ 5 tiến sỹ mới có 1 bài báo (đề tài) được công bố trên tạp chí quốc tế. Và nghịch lý hơn nữa đó là số lượng người có bằng tiến sỹ, học hàm giáo sư, phó giáo sư làm việc trong khu vực nhà nước (là cán bộ, công chức, tức không dành cho công tác nghiên cứu khoa học hay hoạt động chuyên môn) chiếm tới gần 60%. Chúng ta đang thực sự rơi vào khủng hoảng đối với toàn bộ một nền giáo dục, không chỉ ở các cấp học cơ sở mà cấp học bậc cao, không chỉ trong một vài mặt mà ở gần như tất thảy, không chỉ ở một vài lĩnh vực mà hầu hết đều suy thoái và tha hoá.
Quốc gia thực sự đang rơi vào những cùng cực và bế tắc dường như khó thể nào cứu vãn nổi. Nếu không kịp thay đổi, chúng ta sẽ phải gánh chịu những hậu quả khôn lường mà không sớm thì muộn rồi chúng sẽ xảy ra nếu không có một phương án nào khả dĩ.
Thông Tin Đức Quốchttp://www.thongtinducquoc.de/node/3638

‘Bịt đường’ chạy chức chạy quyền

Phạm Nhật Bình

        Cùng tác giả:

         xem tiếp
Trong hệ thống tổ chức của đảng CSVN, Ban Tổ chức Trung ương là cơ quan tham mưu quan trọng nhất nắm toàn bộ công tác tổ chức, điều động cán bộ đảng viên thuộc trung ương đảng. Do quyền hạn bao trùm đến tận các tỉnh và thành phố, các Ban tổ chức theo hệ thống đảng trở thành một khung cửa hẹp mà chỉ những đảng viên đang ngấp nghé một chiếc ghế “đẹp và béo bở” mới có thể có cách chui lọt.
Từ đó tài năng, đức độ hay học thức chưa chắc đã là yếu tố hàng đầu để tiến thân vào chốn quan trường xã hội chủ nghĩa. Đảng viên muốn trèo cao phải biết chạy, cấp nào chạy theo cấp ấy; chạy bằng hai chân bằng cả hai tay; chạy cửa trước lẫn cửa sau. Chạy chức, chạy quyền trong hệ thống cai trị cộng sản ngày càng phổ biến như một cuộc đua không cần che giấu, đôi khi có cán bộ còn được khen ngợi là khôn ngoan, biết chạy đúng cửa nên giành được ghế tốt. Và chỉ khi nào chạy đúng cửa người chạy mới khỏi cảnh tiền mất tật mang, dở khóc dở cười.
Chuyện chạy chọt cứ thế tiếp diễn ngày càng náo nhiệt với cái giá càng ngày càng cao. Chỉ cần một “suất biên chế nhà nước” người ta sẵn sàng bỏ ra cả 100 triệu đồng. Và để ngoi lên chức vụ lãnh đạo một cơ quan “có ăn” cấp tỉnh như trưởng phòng, giám đốc sở phải chi ra bạc tỷ. Một câu chuyện điển hình về chạy chức trong Tập đoàn Dầu khí thời kỳ Tổng Giám đốc Đỗ Văn Hậu cho biết Phó Tổng Giám đốc Công ty Dịch vụ Kỹ thuật Dầu khí (PTSC) Phan Thanh Tùng bị cáo buộc bỏ ra 28 tỷ đồng để chạy lên chức tổng giám đốc công ty này. Cho tới nay, còn biết bao vụ nhờ bôi trơn trong bóng tối mà thăng quan tiến chức “đúng quy trình” của đảng chưa bị phanh phui.
JPEG - 46.2 kb
Ông Phan Thanh Tùng bị tố đã dùng 28 tỷ đồng để chạy chức ở Tập đoàn Dầu khí Việt Nam.
Mới đây trong một hội nghị của ngành tổ chức xây dựng đảng, chánh văn phòng Ban tổ chức trung ương Hoàng Trọng Hưng cho biết ban này đã nghiên cứu đưa ra “sáu nhóm giải pháp với mục tiêu hướng tới 4 không gồm “không thể chạy, không dám chạy, không cần chạy và không muốn chạy”.
Mục tiêu cuối cùng là chống tham nhũng, hỗ trợ chiến dịch đốt lò của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng mà chủ tịch UBKT Trần Quốc Vượng vừa qua còn than “bên dưới bắt đầu ấm lên nhưng chưa nhiều lắm.”
Thật đại phúc cho dân tộc Việt Nam vì khi đề ra chủ trương chống “chạy chức, chạy quyền” trong công tác tổ chức cán bộ, Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng đang chính thức khai tử Đảng Cộng Sản Việt Nam. Bởi lẽ với kế sách “bịt đường” chạy chức, chạy quyền trong đảng, thử hỏi nếu chính sách này thành công thì người ta vào đảng CSVN để làm gì? Chắc chắn họ không muốn trở thành người cộng sản liêm khiết, chí công vô tư như khẩu hiệu treo tường.
Phải nói một cách thành thật, ngày nay người ta vào đảng là để nhờ đảng tiến thân, chạy áp phe, và thăng quan tiến chức nhờ vây cánh. Đó là con đường duy nhất trong chế độ một đảng toàn trị mà nhìn đâu người ta cũng dễ dàng nhận thấy những gương mặt đảng viên tiêu biểu cho sự tham ô nhũng lạm. Quốc hội có 99% là đảng viên, chính quyền các cấp hầu như chỉ có đảng viên mới nắm được những chức vụ “hái ra tiền”. Ngay cả những chậu cây cảnh dùng trang trí cho chế độ như Mặt Trận Tổ Quốc, Công Đoàn, Đoàn Thanh niên hay hội này hội nọ của các cụ đã cầm sổ hưu cũng không thể thiếu giai cấp đảng viên cầm đầu chỉ đạo.
Cán bộ cộng sản ngày nay không hề ngại đồng lương rẻ mạt nhà nước trả để lao vào làm đày tớ dân khi họ biết chắc có ghế cao sẽ có những cú áp phe, những hợp đồng “hai chiều” một chiều đầy rượu thịt và một chiều đầy túi. Nay bịt đường chạy chọt thì còn gì mầu mỡ, lợi lộc và vui vẻ mà vào đảng, sống với đảng hay phục vụ đảng nữa? Chừng đó cánh cửa nhà của các Ban tổ chức từ trung ương trở xuống lạnh lẽo không khác cửa nhà mồ và các lãnh đạo cao cấp của trung ương cũng… đói vêu mỏ.
Bịt đường chạy chức, chạy quyền đúng là CSVN đang làm một công việc khó khăn hơn “mò kim dưới đáy biển”. Vì lẽ khi bị kim đâm vào chân tuy đau nhưng người ta còn hy vọng tìm được kim. Còn đảng muốn bịt đường chạy chức để hòng tiêu diệt tham nhũng thì làm sao bịt được khi tham nhũng tràn lan mà các đảng viên, cán bộ đều làm “đúng quy trình” chạy chức thì ai khiển trách ai.
Trong một cuộc phỏng vấn hiếm hoi gần đây của phóng viên báo An Ninh Thế Giới Tô Lan Hương với “doanh nhân” Lê Kiên Thành, ông này cho rằng “quy trình của chúng ta rườm rà mà không hiệu quả, như một tấm vải thưa để lọt quá nhiều cặn bã.”
Người trong cuộc là con trai bí thư thứ nhất đã qua đời cũng thừa nhận cán bộ đảng xuất thân từ chạy chức, chạy quyền đều là cặn bã cũng không có gì lạ. Vì khi nhìn lại những gì do cái đám cặn bã ấy gây ra cho đất nước người ta mới thấy đảng đúng là một kẻ gây tai họa lớn nhất trong khi cầm quyền.
Xem ra “6 nhóm giải pháp hướng tới 4 không” để chống chạy chức, chạy quyền của Ban Tổ chức Trung ương chỉ là làm một chuyện tào lao cho qua ngày để lãnh lương. Nó chẳng khác nào ông Trọng đốt lò bắt cọp, cho lập ra những tòa án rầm rộ xét xử tham ô nhũng lạm của một đám cặn bã dầu khí của đảng hoành hành như chỗ không người bao lâu nay. Nhưng những lời kết tội và bản án đưa ra lại mang đầy nội dung thanh trừng, đấu đá nội bộ như chính Trịnh Xuân Thanh đã phải bộc bạch “Đấu tranh chống tham nhũng chứ không phải như một cuộc đấu đá, thanh trừng.” Thì ra anh ta cũng chịu hết nổi những đòn thù ngoan cố của cái gọi là Viện Kiểm Sát Nhân Dân đang quyết tâm làm hài lòng ông Trọng.
Rồi ra chống chạy chức, chạy quyền cũng chạy chung đường với chống tham nhũng, có nghĩa càng chống chúng càng vững mạnh.

Bất chấp công lý và liêm sỉ!

BNS Tự do Ngôn luận

       Cùng tác giả:

        xem tiếp
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 284 (01-02-2018)
Tờ Việt Nam Thời Báo của Hội Nhà Báo Độc Lập vừa đăng chuyện cười “Công lý XHCN” của tác giả Trần Thế Kỷ: “Mấy người bạn trò chuyện bên ly trà đá: – Trong lời sau cùng trước ngày toà tuyên án, Trịnh Xuân Thanh nói: “Xin lỗi bác Tổng”. – Chắc là mong được bác Tổng tha thứ mà xử nhẹ. – Ủa, tòa xử chứ đâu phải bác Tổng xử. – Thế mới kỳ. Nói vậy thì hóa ra tòa chỉ là con rối của bác Tổng, bác Tổng giật dây thế nào thì tòa xử thế đó. – Chắc là vậy. Tay Thanh đểu thật, nói thế thì khác nào chửi tòa. – Nghe Thanh, hẳn tòa chửi thầm trong bụng: “Tiên sư thằng này. Biết thế không cho nó nói lời sau cùng”!
Đó là chuyện cười dân gian. Nhưng chắc chắn lịch sử dân tộc sẽ ghi lại vụ án “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng" và "Tham ô tài sản" xảy ra tại Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) và Tổng công ty cổ phần Xây lắp Dầu khí VN (PVC)” vào giao thời 2017-2018 như một hài kịch tư pháp ngoạn mục hoành tráng, trò hề công lý vô tiền khoáng hậu, xứng danh với đảng CSVN, vừa xét theo kẻ xét xử, vừa xét theo kẻ bị xử. Một bên bất chấp công lý và một bên bất chấp liêm sỉ.
1- Bất chấp công lý
Một cựu Ủy viên Bộ Chính trị, nguyên Bộ trưởng Giao thông-Vận tải, nguyên Bí thư Thành ủy HCM, nguyên chủ tịch tập đoàn PVN; và một cựu Chủ tịch tổng công ty PVC, cựu Phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang, mà đảng đã bất chấp luật pháp quốc tế, bất chấp quan hệ ngoại giao, đã tốn công bắt cóc từ Đức về; cả hai nay bị đưa ra xét xử, thì hiển nhiên là loại “tội phạm rất nghiêm trọng, hoặc đặc biệt nghiêm trọng”.
Vậy mà ngày 8-12-2017 khởi tố, bắt tạm giam. 12 ngày sau, hoàn tất hồ sơ kèm theo lệnh truy tố (20-12-2017) về tội “Cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế, gây hậu quả nghiêm trọng” theo điều 165 BLHS; ngày 11-01-2018 xử tòa với hơn 18.000 bút lục nằm trên bàn công tố (mà chắc chắn các luật sư không thể đọc xong, cũng như đã không thể nghiền ngẫm hệ thống rừng luật tại VN để đưa ra lập luận nhằm bào chữa cho thân chủ của mình); và ngày 22-01-2018 thì tuyên án. Quả là một kỷ lục chưa từng có về tốc độ giải quyết vụ án trong lịch sử tố tụng của VN và có lẽ của cả hoàn cầu.
Về số tiền do nhóm này làm thất thoát trong vụ án mà cáo trạng và báo lề đảng đưa ra rồi bản án cuối cùng khẳng định, cũng là một tấn hài kịch. Báo Tuổi Trẻ ra hôm tuyên án, ngày 22-01-2018, viết: “Chốt năm 2013: Tổng công ty CP Xây lắp dầu khí VN PVC lỗ hơn 3.200 tỉ đồng”, trong thời gian “Ông Thanh làm chủ tịch Hội đồng Quản trị”. Nhưng cũng trên tờ Tuổi Trẻ ra cùng ngày, tòa đưa ra con số thất thoát lúc Trịnh Xuân Thanh làm Chủ tịch PVC là: “Về thiệt hại do hành vi của các bị cáo gây ra, tại bản kết luận giám định, giám định viên tư pháp kết luận thiệt hại do PVN và ban quản lý dự án tạm ứng cho PVC trái quy định, gây thiệt hại 119 tỉ đồng”.
JPEG - 88.3 kb
Ông Đinh La Thăng (đứng) và ông Trịnh Xuân Thanh (ngồi phía sau) tại phiên tòa ngày 11-1-2018. Ảnh: TTXVN
Đối với Đinh La Thăng, trước đây báo chí lề đảng đã thay mặt tòa án kết cho ông đủ thứ tội và còn dự đoán: “Nếu theo cáo trạng truy tố thì ông Thăng có thể đối mặt với mức án khoảng 20 năm tù giam” (Baomoi.com ngày 08-01-2018). Nhưng rồi tại bản án tòa tuyên thì tội tham ô không còn. Và cái đuôi “gây hậu quả nghiêm trọng” trong cáo trạng cũng biến mất. Ông Thăng chỉ bị quy tội “cố ý làm trái”, do đó chịu bản án 13 năm tù. Đặc biệt bi hài nữa là số tiền 532 triệu USD mà khi còn làm Chủ tịch PVN, Đinh La Thăng đã đầu tư vào dự án dầu khí Junin-2 bên Venezuela (tức góp vốn 40%, mà với nó, PVN sẽ có thể thu về 4 triệu tấn dầu/năm, dự kiến sau 7 năm hoàn vốn), số tiền đó nay đã theo Hugo Chávez về địa ngục. Thế mà tại phiên tòa, món thiệt hại khổng lồ này, mồ hôi nước mắt của nhân dân lầm than đói khổ đóng thuế để nuôi đảng và được vị “đầy tớ nhân dân” làm mất đi, lại không được tòa nói đến.
Người ta nhớ lại ngày 16-06-2017 tại huyện Châu Thành tỉnh Bến Tre, “chủ nhân đất nước” Nguyễn Văn Khang bị kết án 7 năm tù giam vì tội cướp một con vịt trị giá 174 ngàn đồng về làm mồi nhậu (báo Dân Trí). Ngày 20-07-2016 tại quận Thủ Đức thành Hồ, hai “chủ nhân đất nước” khác là Nguyễn Hoàng Tuấn và Ôn Thành Tân bị tuyên phạt 8-10 tháng tù vì tội cướp 2 ổ bánh 40 ngàn đồng vì quá đói (báo VnExpress). Ngày 27-08-2011 tại Lâm Đồng, ba “chủ nhân đất nước” Nguyễn Thanh Hà, Vi Kim Long và Vi Hoàng Bảo Hưng bị tuyên án 13 năm tù vì tội cướp hai con vịt giá 100 ngàn đồng về đánh tiết canh (báo Gia Đình). Đó là chưa kể những phiên tòa xử các công dân yêu nước, xây dựng xã hội, cổ vũ dân chủ nhân quyền trong 2 năm nay với những bản án nặng nề, mà có người còn dài hơn cả Đinh La Thăng.
Ngoài ra, cả ông Thăng lẫn ông Thanh, trong lời nói sau cùng trước tòa hôm 17-01-2018, đã cùng xin lỗi “Tổng Bí thư”, xin lỗi “bác Trọng” (với giọng điệu nịnh bợ hay đôi mắt lệ tràn), đã cùng thản nhiên đưa ra những đề nghị hết sức tha thiết với thẩm phán nhưng thật ra là với lãnh tụ đảng: La Thăng xin được tại ngoại để ăn Tết với thân nhân và bạn bè trước khi vào tù thi hành bản án, còn Xuân Thanh thì xin xử nhẹ để sớm sang… Đức chăm sóc vợ dại và con thơ!
Tất cả những nét trên đều cho thấy vụ án và phiên tòa là trò hề xét xử, vở tuồng pháp luật ngang nhiên bất chấp sự thật và chà đạp công lý vốn chỉ có dưới sự cai trị của đảng cộng sản độc tài toàn trị. Đặc biệt là tại VN hiện giờ, nơi mà thay vì phải “nhân danh công lý” để xét xử như các nước dân chủ, thì tòa lại “nhân danh nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” để xét xử và tuyên phạt, nơi mà ngành tư pháp chỉ là con rối (vì được phân công chứ không phải phân lập) nhằm tô vẽ cho ra dáng tòa án xét xử độc lập, khách quan giống thiên hạ, song mọi tội danh đã được đảng chỉ đạo gọi tên tùy toan tính chính trị, mọi mức án đã được đảng xác định nặng nhẹ tùy đảng hay phe trong đảng ghét nhiều hay ghét ít. Đó là cái mà dân ta gọi là “án bỏ túi” hay đảng ta, nhà nước ta và dư luận viên ta gọi là “Pháp quyền xã hội chủ nghĩa”!!!
2- Bất chấp liêm sỉ:
Là kẻ từng ngồi chót vót đỉnh cao quyền lực, hét một tiếng hàng triệu người phải tái mét; từng ở cương vị Bí thư thành Hồ, ghế Tứ trụ nằm trong tầm tay; từng ra lệnh đập nát chùa Liên Trì hàng trăm năm tuổi, để thực hiện dự án cướp đất tại khu đô thị Thủ Thiêm hầu làm giàu cho nhóm lợi ích của mình; từng ra lệnh thẳng tay đàn áp khốc liệt, đánh đập tàn nhẫn những công dân yêu nước, tay không xuống đường phản đối bọn tội phạm Formosa gây ra thảm họa môi trường cho cả dân tộc… Đinh La Thăng đã nghẹn ngào nói lời sau hết là mong được về chăm sóc bố đẻ già yếu đang mắc bệnh hiểm nghèo và được ăn Tết vui vẻ với gia đình, bạn bè, thân thuộc trước khi vào tù chấp hành bản án; rồi cũng mong nếu có chết thì được làm ma tự do chứ chẳng phải ma tù! Đó là chưa kể trước đó, Thăng còn nịnh bợ lãnh đạo qua câu nói: “Cảm nhận được sự nhân văn sâu sắc của tổng bí thư” với tuyên bố “xử lý cán bộ không phải dập cho người ta không ngóc lên được”.
Bốn ngày sau, đến lượt Thanh ngọt xớt “cháu-bác” để “xin lỗi” Tổng bí thư trước khi òa khóc: “Bị cáo muốn xin lỗi các lãnh đạo Đảng, Nhà nước và bị cáo xin lỗi nhân dân trong cả nước. Những ngày ở trong trại, bị cáo có lúc 5 ngày không ngủ được, đang từ 70 kg xuống còn 59 kg. Nhân đây bị cáo muốn tỏ lòng rất ân hận những việc mình đã gây ra, đến giờ bị cáo không còn cơ hội chăm sóc bố mẹ nữa.… Cháu muốn gửi lời xin lỗi đến bác Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, mong bác tha lỗi cho cháu, coi cháu như người con, người cháu trong gia đình”.
Bên cạnh đó, vào ngày 17-01, khi được Hội đồng xét xử cho nói lời sau cùng, thì có rất nhiều kẻ vừa nói vừa khóc ngon lành như con trẻ. Tờ báo mạng Soha đã liệt kê một số hình ảnh như bị cáo Nguyễn Mạnh Tiến (nguyên Phó Tổng giám đốc PVC) vừa khóc vừa nói mình đã làm khổ vợ con, tỏ dấu rất ăn năn về những lỗi lầm đã gây ra, than kể con bị bệnh hiểm nghèo, vợ sức khỏe không tốt.
Như bị cáo Phạm Tiến Đạt (nguyên kế toán trưởng PVC) và bị cáo Nguyễn Thành Quỳnh (Giám đốc kỹ thuật công nghệ Tổng Công ty CP Miền Trung - Công ty Cổ phần Đà Nẵng) cũng vừa khóc vừa nói mình thành thật nhận những sai phạm bản thân gây ra, xin lỗi và chịu trách nhiệm, mong được giảm hình phạt để trở về lo cho mẹ già và con thơ, tiếp tục đóng góp cho xã hội. Còn bị cáo Nguyễn Anh Minh (nguyên Phó Tổng giám đốc PVC) khóc nỉ nón, than kể về hoàn cảnh khó khăn của gia đình, lo ngại mức án từ 18-19 năm tù thì sẽ không còn cơ hội trở về phụng dưỡng, báo hiếu cha mẹ, con cái sẽ không nhận ra cha. Bị cáo Vũ Đức Thuận (nguyên Tổng giám đốc PVC) đã khóc đến nổi nói không thành lời. Quả là tội nghiệp !?!
Người ta nhân đây nhớ lại thái độ hiên ngang, không khóc lóc xin xỏ, không sám hối nhận tội của những tù nhân lương tâm trước tòa. Trái lại họ còn nói những lời can đảm dõng dạc, dù là trẻ tuổi, dù là nữ lưu: “Tôi không cần giảm án. Tôi chỉ cần toà xử đúng người đúng tội. Tôi cho rằng chống đảng CS không phải chống phá đất nước, dân tộc. Các ông đừng đánh đồng!” (Nguyễn Phương Uyên); “Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng CS. Mà chống đảng thì không phải là tội” (Đinh Nguyên Kha); “Tôi không chống lại nhà nước. Tôi không chống lại nhân dân. Tôi chỉ chống đảng CS! Tôi chỉ chống bất công, tham nhũng, tố cáo thảm họa môi trường!” (Trần Thị Nga); “Mỗi người chỉ có một cuộc đời nhưng dù được làm lại con vẫn sẽ làm như vậy và con tin mẹ và các con sẽ không bao giờ phải hối hận mà sẽ tự hào vì con…. Tôi mong rằng mọi người sẽ lên tiếng và đấu tranh, vượt qua nỗi sợ hãi của chính bản thân mình để xây dựng một đất nước tươi đẹp hơn.” Đúng là khí phách dân tộc!
Thái độ hèn nhát, quỵ lụy, vô liêm sỉ của các đảng viên CS cao cấp nói trên chẳng có gì khó hiểu. Được thấm nhuần chủ nghĩa duy vật vô thần (chỉ biết đời này, chẳng có đời sau, hưởng thụ là chính, không cần nhân nghĩa), được trang bị sức mạnh chính trị độc tài (tha hồ đàn áp hăm dọa, vơ vét cướp bóc) nên họ chỉ biết hai chuyện: quyền và tiền. Nay mất hết quyền và tiền do chẳng may thuộc về phe yếu trong đảng, nên họ trở lại bản chất đê hèn ti tiện. Sản phẩm của chế độ CS là vậy.
BAN BIÊN TẬP

 

__._,_.___

Posted by: ly vanxuan 

Hoa Kỳ lên tiếng về án tù đối với 3 nhà hoạt động.../// 1.400 tỷ xây nghĩa trang



Hoa Kỳ lên tiếng về án tù đối với 3 nhà hoạt động

RFA
2018-02-02

Từ trái sang: Nguyễn Văn Điển, Vũ Quang Thuận, Trần Hoàng Phúc
Từ trái sang: Nguyễn Văn Điển, Vũ Quang Thuận, Trần Hoàng Phúc
 Photo: RFA
Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội vào ngày 2 tháng 2 ra thông cáo báo chí bày tỏ quan ngại về các bản án mới nhất mà tòa tại Việt Nam tuyên đối với các nhà hoạt động trong nước.
Theo Đại sứ quán Hoa Kỳ thì cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước’ dùng để tuyên án các ông Vũ Quang Thuận, Nguyễn Văn Điển, Trần Hoàng Phúc và Hồ Văn Hải là mơ hồ.
Phía Hoa Kỳ kêu gọi Việt Nam lập tức trả tự do ngay cho bốn người vừa bị kết án. Đồng thời cho phép các các nhân tại Việt Nam được bày tỏ quan điểm chính trị của bản thân họ một cách ôn hòa mà không sợ bị trừng phạt.
Vào ngày 31 tháng Một, tòa án thành phố Hà Nội tiến hành xử sơ thẩm ba nhà hoạt động gồm Vũ Quang Thuận,  Nguyễn Văn Điển và Trần Hoàng Phúc  vì đưa lên mạng những video chỉ trích chế độ cộng sản.
Ông Vũ Quang Thuận bị tòa tuyên 8 năm tù và 5 năm quản chế, anh Nguyễn Văn Điển 6 năm 6 tháng tù và 4 năm quản chế; anh Trần Hoàng Phúc 6 năm tù và 4 năm quản chế.
Vào ngày 1 tháng 2, bác sĩ Hồ Văn Hải, chủ trang blog BS Hồ Hải và tài khoản Facebook Hồ Hải bị tòa án thành phố Hồ Chí Minh tuyên 4 năm tù giam và 2 năm quản chế. Phiên xử ông này diễn ra mà không ai được biết cho đến khi tin tức chính thức từ truyền thông trong nước loan đi.
https://www.rfa.org/vietnamese/news/vietnamnews/us-voices-concern-about-sentences-given-to-4-activists-02022018075247.html

1.400 tỷ xây nghĩa trang và câu chuyện mộ ngài Honda

Thực Hiện
-

Phối cảnh nghĩa trang Yên Trung dành cho cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước ở huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội. Ảnh: VnexpressPhối cảnh nghĩa trang Yên Trung 1.400 tỉ dành cho cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước ở huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội. Ảnh: Vnexpress


Đây là mộ phần của ngài Soichiro Honda, cha đẻ của hãng Honda nức tiếng, người được mệnh danh là “Power of dream”, một nguồn cảm hứng bất tận không chỉ cho người Nhật mà cho cả thế giới gần một thế kỷ qua.
Một ngôi mộ khiêm tốn nằm bên đồi, gói gọn gàng một cuộc đời khiêm tốn nằm yên ở đấy. Bao năm qua rồi, trên ngôi mộ vẫn những đoá hoa thắm.
Đây là mộ phần của ông Soichiro Honda, cha đẻ của hãng Honda. Ảnh: FB Hoàng Nguyên VũĐây là mộ phần của ông Soichiro Honda, cha đẻ của hãng Honda. Ảnh: FB Hoàng Nguyên Vũ
Vâng, ai rồi cũng chết. Nhưng chết không có nghĩa là hết. Có những người sống mà cũng như đã chết, chỉ khác là mấy chục năm sau mới làm tang lễ khi người đó tắt thở. Nhưng cũng có những người ngủ yên rồi mà vẫn còn mãi hình ảnh trong lòng những thế hệ sau.
Nhật Bản, quốc đảo, nơi sinh ra những con người vĩ đại nhưng không bao giờ vỗ ngực “muôn năm”, “vạn tuế”. Giả sử, có một nghĩa trang lớn dành cho những người “vĩ đại” chắc các thế hệ sau không còn chỗ mà ở.
Chúng ta sống đây, dù anh là vua chúa hay hành khất, thì cũng chỉ là hạn hữu trên mảnh đất bất niên này. Tôi ủng hộ việc chọn hoả táng và rải tro trên các dòng sông quê nhà. Đời người cuối cùng kết thúc bằng gió bụi, trả lại không gian, đất đai cho các thế hệ kế tiếp, đó là việc nên làm, là cái tâm thực sự dành cho đời sau.
Thì hà cớ gì phải đưa ra đề án 1.400 tỷ xây dựng nghĩa trang cho lãnh đạo cao cấp vậy? Bao nhiêu người “lãnh đạo cao cấp” xứng đáng được nằm trong cái lô đất của muôn đời ấy? Không lẽ những kẻ tham nhũng, hốt tiền dân vào túi tham con cháu cũng xứng đáng được nằm đó sao?
Phối cảnh nghĩa trang Yên Trung dành cho cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước ở huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội. Ảnh: VnexpressPhối cảnh nghĩa trang Yên Trung 1.400 tỉ dành cho cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước ở huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội. Ảnh: Vnexpress
Xưa Võ Tắc Thiên ghê gớm là vậy cũng chỉ xây mộ mình kèm tấm bia: “Để đời sau phán xét”. Đó, hàng nghìn năm trước, một người đàn bà đã nghĩ thế rồi cơ mà?
Đừng lo đời sau quên lãng. Ai có công, họ sẽ ghi nhớ mãi, ghi nhận mãi và tôn thờ mãi trong lòng họ. Còn không, thì cả ngàn vinh lăng cũng chẳng giải quyết được gì.
Không lẽ giờ đọc lại câu ca dao đau đớn một thời:
Vạn niên là vạn niên nào?
Thành xây xương lính hào đào máu dân…

p/s: Ai tính giúp tôi, 1400 tỷ bằng bao nhiêu % cái thương vụ chuyển nhượng Sabeco nhỉ?
FB Hoàng  Nguyễn Vũ
https://chantroimoimedia.com/2018/02/04/1-400-ty-xay-nghia-trang-va-cau-chuyen-mo-ngai-honda/

Xây nghĩa trang 1400 tỷ đồng cho cán bộ cao cấp.

Nhân Thế Hoàng - 03.02.2018
Tưởng nuôi báo cô chỉ để ăn với phá khi còn sống, ai ngờ giờ cái chỗ chết cũng phải ngang biệt phủ mới chịu.
Tiền thuế của dân mà nó làm như của cha của mẹ nó để lại, muốn xài sao thì xài. Dân giờ vào thành phố, nói thật, đến cái nhà vệ sinh công cộng để giải quyết chuyện đái ỉa kiếm mỏi con mắt cũng không ra. Thuế, phí thì cái méo gì cũng tăng, tưởng tăng là lo cho dân, lo cho người già trẻ nhỏ ốm đau không tiền viện phí hay chết lỡ không có hòm chôn. Ai có ngờ là lại được dùng để làm ba cái chuyện xàm lồng này, đậu mợ, cầm tiền xong ưng quyết răng quyết chứ méo bao giờ thèm hỏi ý kiến dân một câu. Rứa chứ nợ công là cứ dân gánh với chia đều nhau ra gánh mới đau.
Sống cũng báo, chừ đến chết cũng báo, ai mà chịu cho thấu, vừa vừa phải phải thôi chớ. Người chứ phải trâu chó gì đâu mà nói hoài hông chịu hiểu..!


NHỮNG ÁNH ĐÈN NHẤP NHÁY

Ls. Luân Lê - 03.02.2018
Có ba vấn đề khá lớn mà mỗi chúng ta cần phải chú ý trong tình cảnh hiện tại.
Thứ nhất là, ngân sách đang ngày càng cạn kiệt, mà nợ công ngày càng cao, trong khi mỗi ngày phải trả nợ cho các khoản vay của chính phủ là khoảng gần 800 tỷ đồng, mỗi năm là khoảng 23.000 tỷ đồng. Riêng dự án đường sắt trên cao Cát Linh - Hà Đông, mặc dù đã thấy rõ sự thất bại của dự án trọng điểm quốc gia mà số vốn lên tới gần 1 tỷ USD, nhưng tính ra, mỗi năm, Việt Nam phải trả cho phía (nhà thầu) Trung Quốc khoảng 30 triệu đô-la, tương đương khoảng hơn 650 tỷ đồng.
Thứ hai là, đang có một đề xuất dự án lên tới 1.400 tỷ đồng (tức khoảng 65 triệu Mỹ kim) để xây dựng nghĩa trang dành cho cán bộ cấp cao được an nghỉ khi trở về cõi chết. Ai cũng biết rằng, cọp chết để da, người chết để tiếng. Nên chuyện xây dựng “mái nhà nơi nghĩa địa” khi đã lìa đời về với cát bụi hư vô là một điều đi ngược lại những giá trị cơ bản và cốt lõi của con người văn minh, của xã hội trọng và hiểu đạo. Ngay cả những kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực, khi cai trị xã hội bằng quyền lực độc tài và hung bạo, luôn bắt người dân phải thần phục và hô vang vạn tuế hay muôn đời vinh quang, khắp nơi bắt xây và dựng tượng mình làm biểu tượng trường tồn trong xã hội, nhưng khi chết đi, những bức tượng đất sét, bằng đá hay đúc đồng, đều bị nhân dân phẫn nộ đập bỏ và phỉ nhổ đến muôn đời sau. Nhà triết học Aristoles đã nói, giá trị thực sự của một đời người là ở năng lực suy nghĩ và giác ngộ chứ không phải ở việc sinh tồn. Nhà toán học lừng danh Euclide thì nói, nhân nghĩa làm cao con người, tiền tài danh vọng làm nhục con người. Nhà văn Kafka cũng dặn dò, bất kỳ thứ gì muốn có một giá trị thực sự và vĩnh hằng đều phải được phát sinh từ nội tại của nó. Và Henri Bergson nhấn mạnh thêm rằng, lòng hư vinh khó có thể coi là một hành động xấu xa, nhưng tất cả các hành động xấu xa đều bắt nguồn từ lòng hư vinh. Nên càng cố bấu víu vào những thứ vật chất và hư vinh, không chỉ khi sống mà ngay cả sau khi chết đè lên xương cốt dưới đất, thì dòng sông lịch sử sẽ nhấn chìm những thứ ấy xuống dưới đáy sâu.
Thứ ba là, chỉ trong năm 2017 đã có tới 1.141 người được phong học hàm giáo sư, phó giáo sư. Như vậy, với gói đề án đào tạo 9.000 tiến sỹ bằng một số tiền khổng lồ lên tới 12.000 tỷ đồng, cho thấy mục tiêu đạt được con số này là hết sức khả quan nếu đối chiếu với tỷ lệ 1 năm có tới 1.200 giáo sư, phó giáo sư được bình xét. Tức chỉ sau 7.5 năm là chúng ta sẽ hoàn thành được dự án đào tạo số tiến sỹ mà Bộ Giáo dục đã vừa đưa ra và đang gấp rút thực hiện. Bằng cấp đã trở nên là một vấn nạn thực sự báo động cho cả nền giáo dục và kéo theo nhận thức xã hội ngày càng trầm trọng về căn bệnh háo danh này. Giáo dục là cuộc sống, là nơi không chỉ để có những tấm bằng ghi danh, mà nó là nơi để tìm kiếm những con người khai phá được những tri thức mới, và hữu ích đối với con người và xã hội. Trong khi đó, quốc gia chúng ta về chỉ số đóng góp cho nhân loại là gần như bằng không, là đất nước có nền giáo dục tụt hậu nhất khối Asean, và lực lượng lao động có năng suất thấp nhất Đông Nam Á và châu Á, nhưng ngược lại, Việt Nam lại là một trong số những nước có số lượng tiến sỹ, giáo sư nhiều nhất trong khu vực cũng như châu lục. Một năm trung bình cứ 5 tiến sỹ mới có 1 bài báo (đề tài) được công bố trên tạp chí quốc tế. Và nghịch lý hơn nữa đó là số lượng người có bằng tiến sỹ, học hàm giáo sư, phó giáo sư làm việc trong khu vực nhà nước (là cán bộ, công chức, tức không dành cho công tác nghiên cứu khoa học hay hoạt động chuyên môn) chiếm tới gần 60%. Chúng ta đang thực sự rơi vào khủng hoảng đối với toàn bộ một nền giáo dục, không chỉ ở các cấp học cơ sở mà cấp học bậc cao, không chỉ trong một vài mặt mà ở gần như tất thảy, không chỉ ở một vài lĩnh vực mà hầu hết đều suy thoái và tha hoá.
Quốc gia thực sự đang rơi vào những cùng cực và bế tắc dường như khó thể nào cứu vãn nổi. Nếu không kịp thay đổi, chúng ta sẽ phải gánh chịu những hậu quả khôn lường mà không sớm thì muộn rồi chúng sẽ xảy ra nếu không có một phương án nào khả dĩ.
Thông Tin Đức Quốchttp://www.thongtinducquoc.de/node/3638

‘Bịt đường’ chạy chức chạy quyền

Phạm Nhật Bình

        Cùng tác giả:

         xem tiếp
Trong hệ thống tổ chức của đảng CSVN, Ban Tổ chức Trung ương là cơ quan tham mưu quan trọng nhất nắm toàn bộ công tác tổ chức, điều động cán bộ đảng viên thuộc trung ương đảng. Do quyền hạn bao trùm đến tận các tỉnh và thành phố, các Ban tổ chức theo hệ thống đảng trở thành một khung cửa hẹp mà chỉ những đảng viên đang ngấp nghé một chiếc ghế “đẹp và béo bở” mới có thể có cách chui lọt.
Từ đó tài năng, đức độ hay học thức chưa chắc đã là yếu tố hàng đầu để tiến thân vào chốn quan trường xã hội chủ nghĩa. Đảng viên muốn trèo cao phải biết chạy, cấp nào chạy theo cấp ấy; chạy bằng hai chân bằng cả hai tay; chạy cửa trước lẫn cửa sau. Chạy chức, chạy quyền trong hệ thống cai trị cộng sản ngày càng phổ biến như một cuộc đua không cần che giấu, đôi khi có cán bộ còn được khen ngợi là khôn ngoan, biết chạy đúng cửa nên giành được ghế tốt. Và chỉ khi nào chạy đúng cửa người chạy mới khỏi cảnh tiền mất tật mang, dở khóc dở cười.
Chuyện chạy chọt cứ thế tiếp diễn ngày càng náo nhiệt với cái giá càng ngày càng cao. Chỉ cần một “suất biên chế nhà nước” người ta sẵn sàng bỏ ra cả 100 triệu đồng. Và để ngoi lên chức vụ lãnh đạo một cơ quan “có ăn” cấp tỉnh như trưởng phòng, giám đốc sở phải chi ra bạc tỷ. Một câu chuyện điển hình về chạy chức trong Tập đoàn Dầu khí thời kỳ Tổng Giám đốc Đỗ Văn Hậu cho biết Phó Tổng Giám đốc Công ty Dịch vụ Kỹ thuật Dầu khí (PTSC) Phan Thanh Tùng bị cáo buộc bỏ ra 28 tỷ đồng để chạy lên chức tổng giám đốc công ty này. Cho tới nay, còn biết bao vụ nhờ bôi trơn trong bóng tối mà thăng quan tiến chức “đúng quy trình” của đảng chưa bị phanh phui.
JPEG - 46.2 kb
Ông Phan Thanh Tùng bị tố đã dùng 28 tỷ đồng để chạy chức ở Tập đoàn Dầu khí Việt Nam.
Mới đây trong một hội nghị của ngành tổ chức xây dựng đảng, chánh văn phòng Ban tổ chức trung ương Hoàng Trọng Hưng cho biết ban này đã nghiên cứu đưa ra “sáu nhóm giải pháp với mục tiêu hướng tới 4 không gồm “không thể chạy, không dám chạy, không cần chạy và không muốn chạy”.
Mục tiêu cuối cùng là chống tham nhũng, hỗ trợ chiến dịch đốt lò của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng mà chủ tịch UBKT Trần Quốc Vượng vừa qua còn than “bên dưới bắt đầu ấm lên nhưng chưa nhiều lắm.”
Thật đại phúc cho dân tộc Việt Nam vì khi đề ra chủ trương chống “chạy chức, chạy quyền” trong công tác tổ chức cán bộ, Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng đang chính thức khai tử Đảng Cộng Sản Việt Nam. Bởi lẽ với kế sách “bịt đường” chạy chức, chạy quyền trong đảng, thử hỏi nếu chính sách này thành công thì người ta vào đảng CSVN để làm gì? Chắc chắn họ không muốn trở thành người cộng sản liêm khiết, chí công vô tư như khẩu hiệu treo tường.
Phải nói một cách thành thật, ngày nay người ta vào đảng là để nhờ đảng tiến thân, chạy áp phe, và thăng quan tiến chức nhờ vây cánh. Đó là con đường duy nhất trong chế độ một đảng toàn trị mà nhìn đâu người ta cũng dễ dàng nhận thấy những gương mặt đảng viên tiêu biểu cho sự tham ô nhũng lạm. Quốc hội có 99% là đảng viên, chính quyền các cấp hầu như chỉ có đảng viên mới nắm được những chức vụ “hái ra tiền”. Ngay cả những chậu cây cảnh dùng trang trí cho chế độ như Mặt Trận Tổ Quốc, Công Đoàn, Đoàn Thanh niên hay hội này hội nọ của các cụ đã cầm sổ hưu cũng không thể thiếu giai cấp đảng viên cầm đầu chỉ đạo.
Cán bộ cộng sản ngày nay không hề ngại đồng lương rẻ mạt nhà nước trả để lao vào làm đày tớ dân khi họ biết chắc có ghế cao sẽ có những cú áp phe, những hợp đồng “hai chiều” một chiều đầy rượu thịt và một chiều đầy túi. Nay bịt đường chạy chọt thì còn gì mầu mỡ, lợi lộc và vui vẻ mà vào đảng, sống với đảng hay phục vụ đảng nữa? Chừng đó cánh cửa nhà của các Ban tổ chức từ trung ương trở xuống lạnh lẽo không khác cửa nhà mồ và các lãnh đạo cao cấp của trung ương cũng… đói vêu mỏ.
Bịt đường chạy chức, chạy quyền đúng là CSVN đang làm một công việc khó khăn hơn “mò kim dưới đáy biển”. Vì lẽ khi bị kim đâm vào chân tuy đau nhưng người ta còn hy vọng tìm được kim. Còn đảng muốn bịt đường chạy chức để hòng tiêu diệt tham nhũng thì làm sao bịt được khi tham nhũng tràn lan mà các đảng viên, cán bộ đều làm “đúng quy trình” chạy chức thì ai khiển trách ai.
Trong một cuộc phỏng vấn hiếm hoi gần đây của phóng viên báo An Ninh Thế Giới Tô Lan Hương với “doanh nhân” Lê Kiên Thành, ông này cho rằng “quy trình của chúng ta rườm rà mà không hiệu quả, như một tấm vải thưa để lọt quá nhiều cặn bã.”
Người trong cuộc là con trai bí thư thứ nhất đã qua đời cũng thừa nhận cán bộ đảng xuất thân từ chạy chức, chạy quyền đều là cặn bã cũng không có gì lạ. Vì khi nhìn lại những gì do cái đám cặn bã ấy gây ra cho đất nước người ta mới thấy đảng đúng là một kẻ gây tai họa lớn nhất trong khi cầm quyền.
Xem ra “6 nhóm giải pháp hướng tới 4 không” để chống chạy chức, chạy quyền của Ban Tổ chức Trung ương chỉ là làm một chuyện tào lao cho qua ngày để lãnh lương. Nó chẳng khác nào ông Trọng đốt lò bắt cọp, cho lập ra những tòa án rầm rộ xét xử tham ô nhũng lạm của một đám cặn bã dầu khí của đảng hoành hành như chỗ không người bao lâu nay. Nhưng những lời kết tội và bản án đưa ra lại mang đầy nội dung thanh trừng, đấu đá nội bộ như chính Trịnh Xuân Thanh đã phải bộc bạch “Đấu tranh chống tham nhũng chứ không phải như một cuộc đấu đá, thanh trừng.” Thì ra anh ta cũng chịu hết nổi những đòn thù ngoan cố của cái gọi là Viện Kiểm Sát Nhân Dân đang quyết tâm làm hài lòng ông Trọng.
Rồi ra chống chạy chức, chạy quyền cũng chạy chung đường với chống tham nhũng, có nghĩa càng chống chúng càng vững mạnh.

Bất chấp công lý và liêm sỉ!

BNS Tự do Ngôn luận

       Cùng tác giả:

        xem tiếp
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 284 (01-02-2018)
Tờ Việt Nam Thời Báo của Hội Nhà Báo Độc Lập vừa đăng chuyện cười “Công lý XHCN” của tác giả Trần Thế Kỷ: “Mấy người bạn trò chuyện bên ly trà đá: – Trong lời sau cùng trước ngày toà tuyên án, Trịnh Xuân Thanh nói: “Xin lỗi bác Tổng”. – Chắc là mong được bác Tổng tha thứ mà xử nhẹ. – Ủa, tòa xử chứ đâu phải bác Tổng xử. – Thế mới kỳ. Nói vậy thì hóa ra tòa chỉ là con rối của bác Tổng, bác Tổng giật dây thế nào thì tòa xử thế đó. – Chắc là vậy. Tay Thanh đểu thật, nói thế thì khác nào chửi tòa. – Nghe Thanh, hẳn tòa chửi thầm trong bụng: “Tiên sư thằng này. Biết thế không cho nó nói lời sau cùng”!
Đó là chuyện cười dân gian. Nhưng chắc chắn lịch sử dân tộc sẽ ghi lại vụ án “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng" và "Tham ô tài sản" xảy ra tại Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) và Tổng công ty cổ phần Xây lắp Dầu khí VN (PVC)” vào giao thời 2017-2018 như một hài kịch tư pháp ngoạn mục hoành tráng, trò hề công lý vô tiền khoáng hậu, xứng danh với đảng CSVN, vừa xét theo kẻ xét xử, vừa xét theo kẻ bị xử. Một bên bất chấp công lý và một bên bất chấp liêm sỉ.
1- Bất chấp công lý
Một cựu Ủy viên Bộ Chính trị, nguyên Bộ trưởng Giao thông-Vận tải, nguyên Bí thư Thành ủy HCM, nguyên chủ tịch tập đoàn PVN; và một cựu Chủ tịch tổng công ty PVC, cựu Phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang, mà đảng đã bất chấp luật pháp quốc tế, bất chấp quan hệ ngoại giao, đã tốn công bắt cóc từ Đức về; cả hai nay bị đưa ra xét xử, thì hiển nhiên là loại “tội phạm rất nghiêm trọng, hoặc đặc biệt nghiêm trọng”.
Vậy mà ngày 8-12-2017 khởi tố, bắt tạm giam. 12 ngày sau, hoàn tất hồ sơ kèm theo lệnh truy tố (20-12-2017) về tội “Cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế, gây hậu quả nghiêm trọng” theo điều 165 BLHS; ngày 11-01-2018 xử tòa với hơn 18.000 bút lục nằm trên bàn công tố (mà chắc chắn các luật sư không thể đọc xong, cũng như đã không thể nghiền ngẫm hệ thống rừng luật tại VN để đưa ra lập luận nhằm bào chữa cho thân chủ của mình); và ngày 22-01-2018 thì tuyên án. Quả là một kỷ lục chưa từng có về tốc độ giải quyết vụ án trong lịch sử tố tụng của VN và có lẽ của cả hoàn cầu.
Về số tiền do nhóm này làm thất thoát trong vụ án mà cáo trạng và báo lề đảng đưa ra rồi bản án cuối cùng khẳng định, cũng là một tấn hài kịch. Báo Tuổi Trẻ ra hôm tuyên án, ngày 22-01-2018, viết: “Chốt năm 2013: Tổng công ty CP Xây lắp dầu khí VN PVC lỗ hơn 3.200 tỉ đồng”, trong thời gian “Ông Thanh làm chủ tịch Hội đồng Quản trị”. Nhưng cũng trên tờ Tuổi Trẻ ra cùng ngày, tòa đưa ra con số thất thoát lúc Trịnh Xuân Thanh làm Chủ tịch PVC là: “Về thiệt hại do hành vi của các bị cáo gây ra, tại bản kết luận giám định, giám định viên tư pháp kết luận thiệt hại do PVN và ban quản lý dự án tạm ứng cho PVC trái quy định, gây thiệt hại 119 tỉ đồng”.
JPEG - 88.3 kb
Ông Đinh La Thăng (đứng) và ông Trịnh Xuân Thanh (ngồi phía sau) tại phiên tòa ngày 11-1-2018. Ảnh: TTXVN
Đối với Đinh La Thăng, trước đây báo chí lề đảng đã thay mặt tòa án kết cho ông đủ thứ tội và còn dự đoán: “Nếu theo cáo trạng truy tố thì ông Thăng có thể đối mặt với mức án khoảng 20 năm tù giam” (Baomoi.com ngày 08-01-2018). Nhưng rồi tại bản án tòa tuyên thì tội tham ô không còn. Và cái đuôi “gây hậu quả nghiêm trọng” trong cáo trạng cũng biến mất. Ông Thăng chỉ bị quy tội “cố ý làm trái”, do đó chịu bản án 13 năm tù. Đặc biệt bi hài nữa là số tiền 532 triệu USD mà khi còn làm Chủ tịch PVN, Đinh La Thăng đã đầu tư vào dự án dầu khí Junin-2 bên Venezuela (tức góp vốn 40%, mà với nó, PVN sẽ có thể thu về 4 triệu tấn dầu/năm, dự kiến sau 7 năm hoàn vốn), số tiền đó nay đã theo Hugo Chávez về địa ngục. Thế mà tại phiên tòa, món thiệt hại khổng lồ này, mồ hôi nước mắt của nhân dân lầm than đói khổ đóng thuế để nuôi đảng và được vị “đầy tớ nhân dân” làm mất đi, lại không được tòa nói đến.
Người ta nhớ lại ngày 16-06-2017 tại huyện Châu Thành tỉnh Bến Tre, “chủ nhân đất nước” Nguyễn Văn Khang bị kết án 7 năm tù giam vì tội cướp một con vịt trị giá 174 ngàn đồng về làm mồi nhậu (báo Dân Trí). Ngày 20-07-2016 tại quận Thủ Đức thành Hồ, hai “chủ nhân đất nước” khác là Nguyễn Hoàng Tuấn và Ôn Thành Tân bị tuyên phạt 8-10 tháng tù vì tội cướp 2 ổ bánh 40 ngàn đồng vì quá đói (báo VnExpress). Ngày 27-08-2011 tại Lâm Đồng, ba “chủ nhân đất nước” Nguyễn Thanh Hà, Vi Kim Long và Vi Hoàng Bảo Hưng bị tuyên án 13 năm tù vì tội cướp hai con vịt giá 100 ngàn đồng về đánh tiết canh (báo Gia Đình). Đó là chưa kể những phiên tòa xử các công dân yêu nước, xây dựng xã hội, cổ vũ dân chủ nhân quyền trong 2 năm nay với những bản án nặng nề, mà có người còn dài hơn cả Đinh La Thăng.
Ngoài ra, cả ông Thăng lẫn ông Thanh, trong lời nói sau cùng trước tòa hôm 17-01-2018, đã cùng xin lỗi “Tổng Bí thư”, xin lỗi “bác Trọng” (với giọng điệu nịnh bợ hay đôi mắt lệ tràn), đã cùng thản nhiên đưa ra những đề nghị hết sức tha thiết với thẩm phán nhưng thật ra là với lãnh tụ đảng: La Thăng xin được tại ngoại để ăn Tết với thân nhân và bạn bè trước khi vào tù thi hành bản án, còn Xuân Thanh thì xin xử nhẹ để sớm sang… Đức chăm sóc vợ dại và con thơ!
Tất cả những nét trên đều cho thấy vụ án và phiên tòa là trò hề xét xử, vở tuồng pháp luật ngang nhiên bất chấp sự thật và chà đạp công lý vốn chỉ có dưới sự cai trị của đảng cộng sản độc tài toàn trị. Đặc biệt là tại VN hiện giờ, nơi mà thay vì phải “nhân danh công lý” để xét xử như các nước dân chủ, thì tòa lại “nhân danh nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” để xét xử và tuyên phạt, nơi mà ngành tư pháp chỉ là con rối (vì được phân công chứ không phải phân lập) nhằm tô vẽ cho ra dáng tòa án xét xử độc lập, khách quan giống thiên hạ, song mọi tội danh đã được đảng chỉ đạo gọi tên tùy toan tính chính trị, mọi mức án đã được đảng xác định nặng nhẹ tùy đảng hay phe trong đảng ghét nhiều hay ghét ít. Đó là cái mà dân ta gọi là “án bỏ túi” hay đảng ta, nhà nước ta và dư luận viên ta gọi là “Pháp quyền xã hội chủ nghĩa”!!!
2- Bất chấp liêm sỉ:
Là kẻ từng ngồi chót vót đỉnh cao quyền lực, hét một tiếng hàng triệu người phải tái mét; từng ở cương vị Bí thư thành Hồ, ghế Tứ trụ nằm trong tầm tay; từng ra lệnh đập nát chùa Liên Trì hàng trăm năm tuổi, để thực hiện dự án cướp đất tại khu đô thị Thủ Thiêm hầu làm giàu cho nhóm lợi ích của mình; từng ra lệnh thẳng tay đàn áp khốc liệt, đánh đập tàn nhẫn những công dân yêu nước, tay không xuống đường phản đối bọn tội phạm Formosa gây ra thảm họa môi trường cho cả dân tộc… Đinh La Thăng đã nghẹn ngào nói lời sau hết là mong được về chăm sóc bố đẻ già yếu đang mắc bệnh hiểm nghèo và được ăn Tết vui vẻ với gia đình, bạn bè, thân thuộc trước khi vào tù chấp hành bản án; rồi cũng mong nếu có chết thì được làm ma tự do chứ chẳng phải ma tù! Đó là chưa kể trước đó, Thăng còn nịnh bợ lãnh đạo qua câu nói: “Cảm nhận được sự nhân văn sâu sắc của tổng bí thư” với tuyên bố “xử lý cán bộ không phải dập cho người ta không ngóc lên được”.
Bốn ngày sau, đến lượt Thanh ngọt xớt “cháu-bác” để “xin lỗi” Tổng bí thư trước khi òa khóc: “Bị cáo muốn xin lỗi các lãnh đạo Đảng, Nhà nước và bị cáo xin lỗi nhân dân trong cả nước. Những ngày ở trong trại, bị cáo có lúc 5 ngày không ngủ được, đang từ 70 kg xuống còn 59 kg. Nhân đây bị cáo muốn tỏ lòng rất ân hận những việc mình đã gây ra, đến giờ bị cáo không còn cơ hội chăm sóc bố mẹ nữa.… Cháu muốn gửi lời xin lỗi đến bác Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, mong bác tha lỗi cho cháu, coi cháu như người con, người cháu trong gia đình”.
Bên cạnh đó, vào ngày 17-01, khi được Hội đồng xét xử cho nói lời sau cùng, thì có rất nhiều kẻ vừa nói vừa khóc ngon lành như con trẻ. Tờ báo mạng Soha đã liệt kê một số hình ảnh như bị cáo Nguyễn Mạnh Tiến (nguyên Phó Tổng giám đốc PVC) vừa khóc vừa nói mình đã làm khổ vợ con, tỏ dấu rất ăn năn về những lỗi lầm đã gây ra, than kể con bị bệnh hiểm nghèo, vợ sức khỏe không tốt.
Như bị cáo Phạm Tiến Đạt (nguyên kế toán trưởng PVC) và bị cáo Nguyễn Thành Quỳnh (Giám đốc kỹ thuật công nghệ Tổng Công ty CP Miền Trung - Công ty Cổ phần Đà Nẵng) cũng vừa khóc vừa nói mình thành thật nhận những sai phạm bản thân gây ra, xin lỗi và chịu trách nhiệm, mong được giảm hình phạt để trở về lo cho mẹ già và con thơ, tiếp tục đóng góp cho xã hội. Còn bị cáo Nguyễn Anh Minh (nguyên Phó Tổng giám đốc PVC) khóc nỉ nón, than kể về hoàn cảnh khó khăn của gia đình, lo ngại mức án từ 18-19 năm tù thì sẽ không còn cơ hội trở về phụng dưỡng, báo hiếu cha mẹ, con cái sẽ không nhận ra cha. Bị cáo Vũ Đức Thuận (nguyên Tổng giám đốc PVC) đã khóc đến nổi nói không thành lời. Quả là tội nghiệp !?!
Người ta nhân đây nhớ lại thái độ hiên ngang, không khóc lóc xin xỏ, không sám hối nhận tội của những tù nhân lương tâm trước tòa. Trái lại họ còn nói những lời can đảm dõng dạc, dù là trẻ tuổi, dù là nữ lưu: “Tôi không cần giảm án. Tôi chỉ cần toà xử đúng người đúng tội. Tôi cho rằng chống đảng CS không phải chống phá đất nước, dân tộc. Các ông đừng đánh đồng!” (Nguyễn Phương Uyên); “Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng CS. Mà chống đảng thì không phải là tội” (Đinh Nguyên Kha); “Tôi không chống lại nhà nước. Tôi không chống lại nhân dân. Tôi chỉ chống đảng CS! Tôi chỉ chống bất công, tham nhũng, tố cáo thảm họa môi trường!” (Trần Thị Nga); “Mỗi người chỉ có một cuộc đời nhưng dù được làm lại con vẫn sẽ làm như vậy và con tin mẹ và các con sẽ không bao giờ phải hối hận mà sẽ tự hào vì con…. Tôi mong rằng mọi người sẽ lên tiếng và đấu tranh, vượt qua nỗi sợ hãi của chính bản thân mình để xây dựng một đất nước tươi đẹp hơn.” Đúng là khí phách dân tộc!
Thái độ hèn nhát, quỵ lụy, vô liêm sỉ của các đảng viên CS cao cấp nói trên chẳng có gì khó hiểu. Được thấm nhuần chủ nghĩa duy vật vô thần (chỉ biết đời này, chẳng có đời sau, hưởng thụ là chính, không cần nhân nghĩa), được trang bị sức mạnh chính trị độc tài (tha hồ đàn áp hăm dọa, vơ vét cướp bóc) nên họ chỉ biết hai chuyện: quyền và tiền. Nay mất hết quyền và tiền do chẳng may thuộc về phe yếu trong đảng, nên họ trở lại bản chất đê hèn ti tiện. Sản phẩm của chế độ CS là vậy.
BAN BIÊN TẬP

 

__._,_.___

Posted by: ly vanxuan 

Featured post

Bản Tin buổi sáng22/4/2024

My Blog List