(PART 1 0F 2) Ðón xuân này nhớ xuân
xưa
Trần Thanh
LỜI GIỚI
THIỆU:
Truyện ngắn' Ðón xuân này nhớ xuân xưa' của
tác giả Trần Thanh, viết cuối năm 2011 nhưng đến nay vẫn còn giá trị. Chúng tôi
xin giới thiệu đến quý độc giả. Trước thềm năm mới xuân Bính Thân 2016, chúng
tôi kính chúc quý độc giả một năm mới AN KHANG - THỊNH VƯỢNG. Và cũng xin mạn
phép nhắc rằng chúng ta sẽ không bao giờ quên TỘI ÁC CỦA BỌN CỘNG SẢN đã giết hại
BẢY NGÀN NGƯỜI dân lành vô tội vào dịp tết năm Mậu Thân 1968 tại Huế!!! Vui
xuân thì cứ vui xuân nhưng xin đừng quên thắp nén hương lòng cho những nạn nhân
đã bị bọn cộng sản sát hại!!! Ðó mới là những người quốc gia chân
chính!
Và đặc biệt, trong truyện
ngắn này, tác giả đã đề cập đến hai tên việt gian Phương Hùng và Duy Hùng, người
đã về Việt Nam để làm cuộc "CÁCH MẠNG TRẮNG" như thế nào? Có
thành công hay không? Xin mời quý độc giả theo dõi ....
MICHAEL
NGUYEN
FEBRUARY
1ST 2016
===============================
Tony đang ngồi một mình trầm ngâm bên ly rượu mạnh. Chiếc máy lap
top trên bàn đang phát ra bản nhạc "Ðón xuân này tôi nhớ xuân xưa" của
nhạc sĩ Châu Kỳ:
Ðón xuân này tôi nhớ xuân xưa
Một chiều xuân em đã hẹn hò
Như ướm tình trong cánh hoa mơ
Ðưa hương theo làn gió
Em bảo rằng nên viết thành thơ
Ðón xuân này tôi nhớ xuân xưa
Hẹn gặp nhau khi pháo giao thừa
Em đứng chờ tôi trước song thưa
Tôi đi qua đầu ngõ
Hỏi nhau thầm xuân đã về chưa
................................................
Mọi năm, cứ đến dịp xuân về thì Tony vui lắm vì bạn bè rủ đi chơi
liên tục, ăn nhậu thả giàn, hết bạn trai đến bạn gái. Nhưng xuân năm nay chàng
rất buồn vì bị chấn động tâm lý. Câu chuyện buồn xảy đến với chàng vào mùa xuân
năm ngoái, đến bây giờ vết thương trong lòng vẫn còn rất đau xót, tưởng chừng
như không bao giờ nguôi ngoai được. Tony là thanh niên ba mươi tuổi, kỹ sư tốt
nghiệp ở Mỹ, còn độc thân vui tính. Chàng theo người bác ruột đi vượt biên lúc
mới sáu tuổi, được định cư tại Mỹ năm 1985. Cha mẹ của Tony bị cộng sản giết chết
lúc chàng mới có năm tuổi. Con không cha như nhà không nóc; chết cha ăn cơm với
cá, chết mẹ liếm lá đầu đường. Hai câu tục ngữ này nói lên sự quan trọng của
cha mẹ đối với con cái: không có cha mẹ con cái sẽ bơ vơ, khốn nạn.
Ấy vậy mà sự
bất hạnh này lại xảy ra liên tiếp đối với Tony chỉ trong vòng một năm, khiến
chàng đang là con trai một trong gia đình bỗng chốc hóa ra trẻ bơ vơ đầu đường
xó chợ! Thảm kịch gia đình của chàng xảy ra như thế này: cha mẹ của Tony làm
nghề buôn bán thịt bò ở chợ Bà Chiểu, cuộc sống khá vất vả vì phải đóng "hụi
chết" cho đủ loại đầu gấu việt cộng. Ngoài nghề bán thịt, cha của Tony còn
nhận giao thịt bò đến tận nhà mà đa số khách là bọn cán bộ việt cộng giàu có.
Trong số những khách hàng, có một người vừa giàu, vừa có thế lực nhất tại Sài
Gòn, đó chính là tên bí thư thành ủy việt cộng.
Tên này thường xuyên đặt mua mỗi
ngày 20 ký thịt bò cho đàn chó bẹc giê của hắn! Khi đến giao hàng, cha của Tony
choáng váng vì trong căn biệt thự rộng mênh mông là cả một cái sở thú thu nhỏ:
có nuôi cọp, beo, gấu, trăn, cá sấu, chim đại bàng và cả một đàn chó bẹc giê mười
con. Ngoài ra, còn có một tiểu đội công an thường xuyên làm nhiệm vụ canh giữ
an ninh hết sức cẩn mật. Ðúng là một lãnh chúa, một ông vua con trong một vương
quốc thu nhỏ mang tên là "thành phố Hồ Chó Minh"! Giao hàng thịt bò một
thời gian, được sự tín nhiệm, cha của Tony được tên bí thư thành ủy thuê làm
nhiệm vụ ... xỉa răng cho chó bẹc giê!
Ðây là nghề hết sức nguy hiểm vì những
con chó bẹc giê này là chó săn được huấn luyện nghiệp vụ tấn công, chuyên cắn cổ
họng của nạn nhân. Nhiệm vụ của cha Tony là dùng bình xịt kem đánh răng và dùng
bàn chải lông mềm để đánh răng cho đàn chó. Nếu thấy có thịt bò dính trong kẽ
răng thì ông phải dùng cây tăm để xỉa, cạy nó ra.
Nghề này rất nguy hiểm, mà
không có công ty bảo hiểm nào dám bán bảo hiểm, nhưng vì được trả lương cao nên
cha của Tony "cũng liều nhắm mắt đưa chân", nhận đại công việc để có
tiền nuôi vợ con và đóng hụi chết cho bọn công an việt cộng! Sinh nghề tử nghiệp,
câu tục ngữ này thật là chính xác vì tai họa đã đến với ông. Một hôm, trong lúc
đang xỉa răng cho một con chó bẹc giê, cha của Tony vô ý làm cho nó đau nên nó
nổi giận đớp ngay vào cuống họng của ông rồi nhay nhay mấy cái. Hàm răng sắc lẻm
của con chó nghiến đứt ngay đánh phựt cuống họng,khiến cha của Tony chết liền tại
chỗ!
Sau biến cố đau thương này, tên bí thư thành ủy bồi thường cho gia
đình Tony một số tiền là ... một ngàn Mỹ kim, thế là hết! Mẹ của Tony quá đau
buồn, lâm trọng bịnh để rồi vài tháng sau bà ta cũng chết theo chồng. Sau đó,
Tony được người bác ruột cho đi vượt biên, cả hai bác cháu được may mắn định cư
tại Mỹ kể từ năm 1985. Ðúng ra, trên giấy khai sanh, tên của Tony là
"Tèo" nhưng để dễ dàng hội nhập với đời sống mới, tên "Tèo"
đã được đổi thành "Tony". Sau đó, theo năm tháng được ăn học tại Mỹ,
Tony đã trở thành kỹ sư nhưng chưa bao giờ về thăm Việt Nam vì ông Hùng, bác ruột
của Tony là người chống cộng rất triệt để. Ông thường nói với Tony:
- Bác thề sẽ chống cộng tới hơi thở cuối cùng. Ngày nào còn cộng sản
thì không bao giờ bác trở về Việt Nam!
Nhưng một hôm, không hiểu vì lý do gì, bác Hùng đã thay đổi lập
trường, quay ngoắt 180 độ, cùng về Việt Nam với bốn "đồng chí" trong
đảng "Phục Quốc" do ông vừa mới thành lập. Chứng kiến sự kiện này,
Tony bỗng thoáng có ý nghĩ bác Hùng như con tắc kè nhưng chàng không dám nói
ra. Như đọc được ý nghĩ của Tony, bác Hùng giải thích:
- Không phải là bác đầu hàng cộng sản đâu. Cháu đừng có hiểu lầm
bác. Ðây chẳng qua là bác "đổi mới tư duy", cố tìm ra phương hướng mới
để đánh bại bọn cộng sản! Phương thức chống cộng của cộng đồng mình suốt 36 năm
nay đã quá xưa rồi: vũ khí của mình chỉ có những cụ già run rẩy đi biểu tình,
hoan hô, đả đảo thì không thể nào chiến thắng được cộng sản! Do đó, bác đã vạch
ra một "chiến lược" mới mang tên là "VÀO HANG HÙM ÐỂ BẮT CỌP"!
Ðây là chiến lược hết sức táo bạo, can đảm và sáng tạo, hay nói cho đúng hơn,
chính là "KHỔ NHỤC KẾ" mà nhiều thằng ngu không hiểu, cứ lên án bác
là đi đầu hàng cộng sản! Chắc cháu đã đọc truyện Ðông Châu Liệt Quốc, biết điển
tích Câu Tiễn thực hiện "khổ nhục kế" mà sau này ông đã phục quốc một
cách thành công?
Tony sang Mỹ lúc mới sáu tuổi, đi học trường Mỹ, chịu ảnh hưởng
văn hóa Mỹ nên những thuyết giảng chính trị của bác Hùng đối với chàng như nước
đổ đầu vịt! Tuy vậy, chàng vẫn hơn nhiều người trẻ khác là biết đọc, biết viết
tiếng Việt tuy không thông thạo cho lắm. Tuy nghĩ thầm trong đầu, bác Hùng là
con tắc kè nhưng Tony không dám nói ra vì từ khi cha mẹ chàng chết, bác Hùng đã
nuôi Tony từ nhỏ tới lớn, coi chàng như con ruột. Tony rụt rè hỏi bác Hùng:
- Bác về Việt Nam có vui không? Cháu nghe nói dạo này ở Việt Nam
có nhiều thay đổi lắm phải không?
Bác Hùng suýt soa:
- Hoành tráng* lắm cháu ạ. Hoành tráng, hoành tráng, đại hoành
tráng! Giàu sang, giàu sang, đại giàu sang! Việt Nam bây giờ giàu mạnh còn hơn
... nước Mỹ nữa! Mình có về chứng kiến tận mắt mới thấy, mới giật mình. Té ra từ
trước đến nay, sống trong cái "Thiên đường mù Bolsa", bác đã bị cái
đám chống cộng cực đoan bịp bợm, bịt mắt bác, toàn nói láo, xuyên tạc tình hình
ở Việt Nam! Chính mắt bác đã trông thấy có những thanh niên trẻ ở Việt Nam hiện
nay, mỗi lần hút thuốc, họ dùng tờ giấy bạc 100 đô la Mỹ để mồi thuốc! Họ đi
toàn những loại xe hơi trị giá trên một triệu đô la, thậm chí có nhiều người hiện
nay đã có máy bay riêng để di chuyển.
Có người đã đặt mua đất trên mặt trăng,
mua vé đi du lịch mặt trăng; nên nhớ, giá một vé chỉ có ... 25 triệu đô! Chính
bác đã gặp một "đại gia" trẻ mới có 25 tuổi mà trong tay anh ta đã có
một bộ sưu tập 12 chiếc xe hơi thể thao, giá mỗi chiếc không dưới hai triệu đô
la! Chính anh này đã khoe với bác, mỗi lần đi ... ỉa, anh đã dùng giấy bạc 500
đô Mỹ để chùi đít! Nói xin lỗi, tỷ phú Mỹ Bill Gate mà sang Việt Nam, gặp anh
ta thì cũng bị mất mặt, cong đuôi bỏ chạy dài!!!
Tony choáng váng vì những lời quảng cáo của bác Hùng, người bác mà
xưa nay chàng vốn rất kính phục, coi như cha ruột. Bác Hùng đã nói như vậy thì
chắc là có thật vì bác là người có "uy tín", cả cái vương quốc Bolsa
này, khi nghe nói đến bác Hùng "pháo điện quang" thì ai cũng ...
ngán! (Thật ra, Tony không hiểu vì sao người ta đặt cho bác Hùng cái biệt hiệu
là "pháo điện quang" ? Lý do vì chàng thuộc thế hệ trẻ,
không đủ sức hiểu hết những thâm thúy của tiếng Việt) Sẵn thấy bác Hùng đang
"hồ hởi phấn khởi", Tony tò mò hỏi thêm:
- Thế còn vật giá ở Việt Nam có rẻ không bác?
Bác Hùng "pháo điện quang" lại tiếp tục suýt soa:
- Ối chào rẻ lắm. Rẻ lắm, rẻ lắm, đại rẻ lắm. Giàu
sang, giàu sang, đại giàu sang! Bác nói thật với cháu, mức lương kỹ sư của cháu
một năm 80 ngàn đô, nếu về Việt Nam thì cháu có thể cưới ... mười người vợ cùng
một lúc cũng được! Sướng lắm cháu ạ, một con vợ ở Việt Nam rất xứng đáng đồng
tiền bát gạo. Nó lo hết cho mình từ A tới Z. Nói xin lỗi, khi cháu đi đái, nó
cũng đi theo để cầm ... cu cho cháu đái! Chả bù những con đàn bà khốn nạn, xấc
láo, hôi thối ở bên này, vừa lười vừa xấu như con ma, ấy thế mà hơi một tý là
nó đòi ly dị để chia đôi gia tài!
Nghe những lời quảng cáo về "thiên đường cộng sản" của
bác Hùng như vậy, Tony bỗng cảm thấy rạo rực, háo hức. Như đọc được ý nghĩ của
chàng, bác Hùng khuyến khích:
- Cháu cứ nên về một lần nhìn tận mắt cho biết. Người Mỹ đã nói
"seeing is believing". Trước đây, bác chủ trương chống cộng triệt để,
không về Việt Nam. Bây giờ nghĩ lại thấy mình rất sai lầm. Ở Việt Nam bây giờ
người ta đã tiến bộ rất vượt bực, khi gặp nhau, người ta chỉ bàn tới chuyện mua
vé đi du lịch mặt trăng, còn chuyện cơm áo gạo tiền là đồ bỏ, không đáng quan
tâm. Vậy mà, hỡi ơi ở bên cái xứ Mỹ lạc hậu này, mình vẫn còn lặn hụp trong những
cuộc biểu tình "hoan hô, đả đảo", thật đúng là hành vi một quả trứng
mà đòi chống chọi với một tảng núi đá vĩ đại! Ðó là lý do vì sao bác phải về Việt
Nam để tìm ra một hướng đi mới để cứu nguy cho dân tộc!
Những lời quảng cáo của bác Hùng làm cho Tony nhớ đến tờ báo Hà Nội
Weekly mà bác đặt mua dài hạn. Tờ báo này thường xuyên đăng những bài viết ca
ngợi con "rồng" Việt Nam, dưới sự chỉ đạo "sáng suốt" của đảng
cộng sản, đã trở thành một cường quốc khoa học kỹ thuật, vượt hơn cả Mỹ, Nhật!
Tony hỏi:
- À bác, còn về mặt khoa học kỹ thuật ở Việt Nam thì sao? Bác có
thấy điều gì đặc biệt không?
Bác Hùng lại suýt soa như vừa trông thấy thần thánh hiện ra trước
mặt:
- Ối giời ơi, hoành tráng lắm cháu ạ! Hoành tráng, hoành tráng, đại
hoành tráng! Giàu sang, giàu sang, đại giàu sang! Cháu là kỹ sư ngành hàng
không thì cháu phải về Việt Nam một lần, xem cho biết! Khoa học kỹ thuật của họ
bây giờ đã tiến bộ tới mức siêu tốc, siêu đẳng, siêu kỹ nghệ, không có một nước
nào trên thế giới, kể cả Mỹ có thể sánh kịp! Chính bác đã trông thấy tận mắt một
loại xe tải do Hà Nội chế tạo, chạy không cần xăng!
Tony ngạc nhiên:
- Có phải là xe chạy bằng điện phải không bác?
Bác Hùng suýt soa:
- Không, xe chạy bằng điện hay bằng năng lượng mặt trời thì nói
gì, quá tầm thường. Nhiều nước trên thế giới đã chế được cách đây vài chục năm.
Ðây là loại xe đặc biệt do Hà Nội, đỉnh cao trí tuệ của nhân loại chế tạo: loại
xe này CHẠY BẰNG NƯỚC LẠNH! Nghĩa là cứ múc nước ở dưới ruộng lên, đổ vào
"bình xăng" là xe cứ chạy bon bon, thế mới kinh hoàng! Xe tải nghiêm
chỉnh đấy nhé, không phải chuyện đùa. Cháu nên về xem, nhớ phải ra tận Hà Nội
mà xem vì chỉ có ở ngoài Bắc mới có loại xe này!
Thế là vào dịp tết âm lịch Tân Mão, năm 2011, Tony đã đáp máy bay
về Việt Nam sau hơn 20 năm xa cách. Chàng vẫn còn một số thân nhân và khá đông
bạn bè bên đó. Vì nghe bác Hùng "pháo điện quang" quảng cáo về sự
giàu sang bên Việt Nam nên Tony đâm ra khớp, ăn mặc rất lùi xùi và tuyệt đối dấu
nhẹm không dám cho ai biết mình là việt kiều ở Mỹ về. Mức lương kỹ sư 80 ngàn
đô một năm của mình chỉ là trò hề đối với họ, Tony luôn nhủ thầm. Nhưng thật là
bất ngờ, khi gặp lại những thân nhân, Tony đem chuyện bác Hùng ra kể thì ai cũng
hỏi một câu giống nhau:
- Ông Hùng là ông nào vậy? Có phải ông ta ở nhà thương Chợ Quán ra
hay không?
Tony chẳng hiểu nhà thương Chợ Quán là gì nên hỏi lại:
- Nhà thương Chợ Quán là nhà thương gì? Ông bác tôi đâu có bị bịnh
gì?
Mọi người cùng nhao nhao lên trả lời:
- Nhà thương Chợ Quán ở quận tám Sài Gòn là nhà thương ... điên
đó, anh không biết sao?
- Biết bao nhiêu người ở bên này còn đang bị đói lên đói xuống, chỉ
mong ngày có đủ hai bữa ăn; có người phải đi bán từng lít máu, mà ông Hùng nào
đó nói gì kỳ dzậy! Ðù má, ông này nếu không phải là dân Chợ Quán thì cũng là
nhà thương điên Biên Hòa!
- Nếu anh không tin thì cứ đi dạo phố một vòng, biết liền ...
Vài ngày sau, Tony đi dạo phố. Cảm giác đầu tiên là chàng bị
choáng ngợp bởi khối lượng xe cộ quá đông đúc và khói xe ngợp trời, tới mức nhiều
người phải đeo khẩu trang. Nội tình trạng môi trường bị ô nhiễm trầm trọng như
thế này thì cho dù có sống trên một núi đô la cũng phải chết yểu! Và đúng như
bác Hùng nói, Tony thấy khá nhiều những khách sạn năm sao, những tòa building
"hoành tráng" cao ngất và rất lộng lẫy bên cạnh những khu nhà ổ chuột.
Tony buột miệng nói với người bạn làm hướng dẫn viên du lịch:
- Chà, hoành tráng quá. Nhiều khách sạn năm sao quá. Việt Nam bây
giờ thật là giàu có ...
Người bạn của Tony phản bác:
- Nhiều khách sạn năm sao, nhiều sân đánh golf? Nhưng ai được quyền
vào trong đó? Nói xin lỗi, việt kiều như anh cũng chưa chắc gì dám bén mãng tới
mấy nơi đó, máy chém bén lắm! Còn dân đen như tụi này thì vẫn ở "khách sạn
ngàn sao"! (bụi đời, ngủ ngoài đường)
Một người bạn khác chêm vào:
- Dân làm ăn như tụi tôi mà cả chục năm nay chưa bao giờ được uống
một ly cà phê nguyên chất. Toàn là đậu đen trộn với hóa chất của Trung Cộng. Biết
là ung thư nhưng không còn cách nào khác! Có lẽ tuổi "thọ" của tụi
này chỉ chừng bốn mươi tuổi là hết!
Sau đó Tony và mấy người bạn vào một tiệm ăn sang trọng để ăn
trưa. Tuy là tiệm ăn sang trọng nhưng Tony vẫn bị quấy rầy bởi nhiều cô gái đến
"khuyến mãi", gạ mua sản phẩm, kể cả bán dâm! Chưa hết, những kẻ bán
vé số và trẻ em bụi đời thì nhiều vô số, như bầy ruồi thay nhau bao vây, làm
phiền thực khách. Người chủ tiệm biết nhưng vẫn làm lơ, hình như đã có một sự
thỏa thuận nào đó. Lúc Tony đang ăn phở gà thì một em bé chừng năm tuổi, người
dơ dáy, hôi hám đến năn nỉ:
- Chú ơi, chú đừng húp hết tô phở nghen. Chú nhớ chừa lại cho con
một miếng thịt gà!
Người bạn của Tony trừng mắt nạt thằng bé:
- Ði chỗ khác chơi. Tao đá cho một đá bây giờ!
Tony thấy tội nghiệp thằng bé nên nói:
- Ờ, cháu ra ngoài cửa ngồi chờ. Chú sẽ chừa lại cho cháu một miếng
thịt gà!
Người bạn của Tony khuyên:
- Kệ mẹ nó, đừng có cho gì hết. Tôi ở khu vực này tôi rành tụi nó
quá mà. Mấy thằng nhóc đó chuyên nghề móc túi, kiêm luôn ma cô dắt mối đó! Nó
mà đứng gần ông một hồi thì coi chừng cái bóp của ông biến mất!
Tony hơi ngạc nhiên về sự lạnh lùng, tàn nhẫn của người bạn. Nhưng
anh chợt hiểu, có lẽ bị sống trong một môi trường quá khắc nghiệt nên lòng nhân
đạo của mọi người hầu như không còn nữa. Ai cũng muốn khép chặt cánh cửa trái
tim lại để mong được tồn tại trong cái môi trường xã hội chủ nghĩa. Người bạn
Tony tiếp tục giải thích:
- Trẻ em bụi đời ở đây rất nhiều. Mình không bao giờ thương hết tụi
nó được. Cái thân mình còn lo chưa xong, nói gì đi thương lũ trẻ bụi đời. Mà
càng thương nhiều thì cái "bộ máy" nó càng đẻ ra nhiều trẻ em bụi đời
như vậy! Tại ông là việt kiều lâu năm mới về nên ông không biết đó thôi!
Tony thắc mắc:
- Ý ông muốn nói "bộ máy" tức là những người đàn bà chửa
hoang?
Người bạn trả lời lơ lửng:
- Không phải. Ý tôi muốn nói "bộ máy" tức là ... "bộ
máy"! *
Nói xong, người bạn vội lảng qua chuyện khác:
- Thôi bỏ qua đi, bây giờ tôi dẫn ông đi tham quan ngôi chùa Ðại
Nam Quốc Tự ở Bình Dương, nơi đó có pho tượng của "bác" Hồ được thờ
như Phật sống! Bảo đảm là rất ... hoành tráng!
************************
Thấm thoát một tháng trôi qua,Tony đã đi du lịch Việt Nam suốt từ
Bắc vào Nam, từ Hà Nội vào đến Cà Mau, ra tận đảo Phú Quốc. Sau bốn tuần lễ, tổng
kết lại, Tony hoàn toàn thất vọng vì chàng đã ý thức được những điều bác Hùng
nói, đều hoàn toàn sai sự thật. Chàng ngạc nhiên không hiểu vì sao một người
già như bác Hùng, 65 tuổi, mà trí phán đoán quá ấu trĩ như một trẻ em mới lên
năm? Không thể đánh giá sự giàu mạnh của một quốc gia qua những vẻ hào nhoáng bề
ngoài tại các thành phố lớn. Ðúng là ở Việt Nam có nhiều khách sạn năm sao
nhưng chỉ có bọn tư bản đỏ và bọn tư bản nước ngoài mới dám bước chân vào đó.
Việt kiều như Tony thuộc giới trung lưu cũng không dám bước chân vào thì 80 phần
trăm dân nghèo khổ làm sao dám bén mãng đến đó?
Khi đi du lịch ngoài Bắc, Tony
đã chịu khó đi về những vùng miền quê để chứng kiến những cảnh "giàu
sang" của đất nước xã hội chủ nghĩa. Có nhiều lần chàng muốn khóc vì không
ngờ sau 60 năm được "giải phóng" mà cuộc sống của người dân miền Bắc
vẫn hết sức lầm than, và thậm chí còn tồi tệ hơn cả dưới thời Pháp thuộc: người
dân phải ĂN CỨT để sống, chớ không được ăn cơm!
Ðây là sự thật vì cái gọi là HỐ
XÍ HAI NGĂN, một "phát minh" vĩ đại của "bác" Hồ, bắt toàn
dân ăn cứt vẫn còn được áp dụng! Người dân vẫn phải tận dụng cứt do mình ỉa ra
để bón rau, chớ không có tiền mua phân urê. Và số lượng rau đó sẽ được đem bán
lên thành phố. Người tiêu dùng đâu có ngờ rằng mình ĂN RAU CHÍNH LÀ ĂN CỨT NGƯỜI!!!
Chàng không bao giờ quên được hình ảnh những người dân nông thôn miền Bắc, đầu
đội trời chân đạp đất, làm việc quần quật như con trâu cày ở ngoài đồng để chỉ
kiếm được mỗi ngày khoảng một đô la! Cưộc sống tồi tệ hơn nô lệ thì còn chần chờ
gì mà toàn dân không nổi dậy làm cách mạng, lật đổ bạo quyền việt gian cộng sản?
Hôm nay là ngày 30 tết, Tony quyết định đi dạo phố Sài Gòn xem chợ
tết một lần cuối trước khi lên đường về lại Mỹ. Chàng đi dạo khu chợ tết chợ Bến
Thành, Nguyễn Huệ, Lê Lợi và bến Bạch Ðằng, nơi mà bọn cộng sản vẫn thường ba
hoa về câu chuyện "bác Hồ đi tìm đường cứu nước"! Nhìn chung, quang cảnh
rất nhộn nhịp, nhất là khu chợ bán hoa Nguyễn Huệ rất là ... hoành tráng. Số
người đi chơi cũng lắm mà số người lo toan cuộc sống cũng nhiều. Gọi là
"vui xuân" nhưng trên khuôn mặt người nào cũng căng thẳng, đầy những
nét lo âu về cơm, áo, gạo, tiền.
Ai cũng lo vàng lên giá, đô la lên giá, gạo
lên giá, xăng lên giá, tiền ... hối lộ lên giá ..v..v.. Ngày nay, hối lộ đã trở
nên một loại đạo đức xã hội chủ nghĩa và là thước đo năng lực công tác của các
đảng viên cộng sản.
Thật vậy, không biết hối lộ và không biết ăn hối lộ thì
không phải là công dân của cái gọi là nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam! Theo nhận định mỉa mai của người dân, kể từ sau năm 1975, mọi thứ đều lên
giá, duy chỉ có một thứ xuống giá liên tục, chưa bao giờ được lên giá, đó là
NHÂN PHẨM CON NGƯỜI! Hàng trăm ngàn cô dâu Việt thật xinh đẹp đã bị gom lại,
đem bán làm nô lệ cho những thằng Chệt ở nước ngoài, thật là hết sức đau lòng
và nhục nhã cho toàn dân Việt!
Sau một hồi đi dạo mỏi cẳng, Tony bỗng nổi hứng muốn đi ... chơi
đĩ cho biết mùi "hoành tráng" của một miền đất nước xã hội chủ nghĩa.
Hơn nữa, chàng rất bị "ấn tượng"* bởi những quảng cáo của bác Hùng: ở
Việt Nam cái gì cũng hay, cũng đẹp, cũng rẻ mạt nhưng phẩm chất thì lại rất
hoành tráng! Thôi thì mình nên đi chơi một lần cho biết để về Mỹ kể chuyện lại
cho các bạn bè làm quà tết! Thế là Tony ghé vào quán cà phê, gọi một gã ma cô
chuyên nghề dắt mối để nhờ gã "tư vấn".
Ngay lập tức, một
gã đàn ông trạc 40 tuổi xuất hiện, tự giới thiệu tên là Tha Phương. Gã này có
nước da tái men mét như gà mái, dáng đi yểu điệu tựa như "xăng pha nhớt"
(lại cái), nói rặt giọng Hải Phòng:
- Huynh cần hàng noại nào? Noại siêu sao, noại sao sáng, noại sao
vừa vừa ...
Tony chưa kịp trả lời thì gã ma cô đã hỏi:
- Chắc huynh nà việt kiều phải không?
Tony giật mình. Khi đi chơi, chàng đã ăn mặc hết sức bình dân và cố
tập tác phong, lời nói cho giống dân Sài Gòn, vậy mà tên ma cô này vẫn biết.
Hay là hắn đoán mò? Tony chối phăng:
- Việt kiều mẹ gì. Dân Sài Gòn chính cống!
Gã ma cô cười hềnh hệch:
- Thôi đi ông anh đừng có chối. Thằng em này trong nghề nhìn biết
ngay! Thế này nhé, noại siêu sao thì trên một nghìn đô, noại sao sáng thì năm
trăm, noại sao vừa vừa thì hai trăm. Ðịa điểm ngay tại khu vực này. Nói chung
toàn nà nữ sinh "nhảy dù" đấy nhé, còn "dzin" nắm, thơm đéo
chịu được! Nếu huynh đồng ý thì em dẫn đi.
Tony nói ngay không cần suy nghĩ:
- Loại sao sáng ...
Thế là gã ma cô thoăn thoắt dắt Tony đi vào một con hẻm ở đường
Nguyễn Huệ, gần quán cơm "Bà Cả Ðọi". Vừa đi gã vừa giới thiệu:
- Má mì ở đây vui tính nắm. Các em cũng rất nà chịu chơi nhưng
chơi chịu thì không được đâu đấy nhé. Bọn đầu gấu Hải Phòng nó xẻo tai ngay đấy!
Ðộng đĩ là một căn nhà gạch hai tầng, sơn phết, trang trí khá đẹp.
Phía trước cửa có treo mấy giây đèn màu, mang giòng chữ "Happy New
Year", "Mừng Xuân Tân Mão". Tony móc túi bố thí cho gã ma cô 20
đô rồi bước vào. Ðiều đầu tiên "ấn tượng" Tony nhất chính là một cái
bàn thờ tại phòng khách, trên đó có một bức ảnh thờ "thần bạch mi"!
(Ông tổ của nghề làm đĩ) Và càng kinh ngạc hơn đối với Tony, "ông tổ"
đó lại chính là ... "bác Hồ"! Ðang chiêm ngưỡng cái bàn thờ "ông
tổ" thì Tony cảm thấy có ai nắm nhẹ tay mình, nhìn lại thì thấy một em điếm,
mặt son phấn lòe loẹt, đang nhoẻn miệng cười. Em điếm vồn vập, tự nhiên như người
Hà Lội:
- Anh, anh khỏe không anh? Nhìn gì mà kỹ dzậy, bác Hồ chớ ai đâu
xa lạ?
MICHAEL NGUYỄN
(CÒN
TIẾP)
(part 2 of 2) TÂM TÌNH
ÐẦU NĂM: Lá cờ vàng ba sọc đỏ không bao giờ chết!
Michael
Nguyễn
3. Như
đã trình bày trên, âm nhạc chỉ là một phần của văn hóa và văn hóa là một phần của
LINH HỒN của lá cờ vàng ba sọc đỏ, quốc kỳ của Việt Nam Cộng Hòa. Sau 41 năm
chiếm được miền Nam, bọn giặc tưởng sẽ dễ dàng xóa hết được tất cả những di sản
văn hóa của Việt Nam Cộng Hòa nhưng bọn chúng đã lầm. Chính vì vậy mà nhạc sĩ
Nhật Ngân đã sáng tác bản nhạc 'Anh giải phóng tôi hay tôi giải phóng
anh???'
Cái THIỆN sẽ luôn luôn chiến thắng cái ÁC. Sau năm 1975,
nhiều tên cán bộ 'thông tin văn hóa' của việt cộng, ban ngày thì đi hội họp, chửi
bới nền "văn hóa đồi trụy" của VNCH, nhất là những bản "nhạc
vàng" ủy mị, tiểu tư sản! Nhưng ban đêm, khi ở nhà thì bọn chúng thường tụ
họp lại, nhậu thịt chó và lén mở máy cát xét, NGHE MỘT CÁCH RẤT SAY MÊ những bản
nhạc "đồi trụy" như 'Những đồi hoa sim' do ca sĩ Thanh Tuyền hát! Nhiều
tên còn đắc ý, vỗ đùi khen:"Ðịt mẹ, nhạc như thế mới nà nhạc chứ nị!
Yêu như thế mới nà yêu! Có đâu như bản 'Trường Sơn Ðông, Trường Sơn Tây', chán
bỏ mẹ!!!"
Do
đó, chỉ xét riêng lãnh vực âm nhạc thôi, chúng ta thấy rằng LÁ CỜ VÀNG BA SỌC VẪN
ÐANG SỐNG HÙNG SỐNG MẠNH NGAY Ở TRONG NƯỚC và đang chinh phục những trái
tim của bọn quỷ đỏ. Biểu tượng 'bác Hồ' của bọn chúng đang dần dần bị đẩy xuống hầm cầu
tiêu để nhường chỗ cho những bản nhạc vàng VNCH ngự trị ngay trong tâm hồn của
bọn giặc! Ðến đây, chúng ta có thể nói rằng:
-
Có hai hình thức treo cờ. Một là treo cờ theo nghi lễ và hai là TREO CỜ NGAY
TRONG TÂM HỒN CỦA MỌI NGƯỜI. Hình thức thứ hai là TỰ NGUYỆN nhưng mới thực sự
là quan trọng. Ðó là lý do vì sao quốc tế đã có nhận xét rằng bọn việt cộng chỉ
chiếm được đất đai nhưng không chiếm được lòng dân!
-
Chính hồn thiêng sông núi, cùng với chính nghĩa quốc gia gói gọn trong lá cờ
vàng ba sọc của VNCH của chúng ta đang "cải tạo tư tưởng" bọn giặc
qua lãnh vực âm nhạc. Ðây là một thực tế trả lời cho câu hỏi AI ÐANG CẢI TẠO
AI, và theo câu hỏi của bản nhạc của nhạc sĩ Nhật Ngân:'Anh giải phóng tôi hay
tôi đang giải phóng anh???'
NGƯỜI DÂN: Thưa ông
Năm, như vậy là đã rõ: Chính nghĩa luôn luôn chiến thắng gian tà. Tưởng đâu là
cờ vàng đã chết nhưng thật ra cờ vàng chính là lá bùa trừ tà, đã và đang sống
hùng sống mạnh ngay trong nước mà bọn giặc rất sợ hãi. Ðó là lý do vì sao mà
tên thủ tướng việt cộng Võ Văn Kiệt khi sang Pháp, đã phát biểu rằng, chỉ cần
các việt kiều đừng treo cờ vàng nữa thì muốn gì, nhà nước cộng sản cũng chiều
theo! Tiện đây, xin hỏi ông có nhận xét gì về tình hình sáng tác nhạc của giới trẻ ở
trong nước?
ÔNG NĂM: Ðây là câu hỏi
hay. Cám ơn quý vị đã nêu câu hỏi này. Có thể nói, những người sanh ra sau năm
1975 ở trong nước, thuộc về giới trẻ. Họ là những người rất đáng thương. Lý do:
Không ai có thể chọn cửa để đầu thai. Khi sinh ra, họ đã là những con rùa đang
sống trong môi trường đầm lầy, nước đọng.
Xung quanh họ đều là bùn lầy và bạn
bè của họ chỉ là những con cá trê, cá lóc, con ếch, con lươn, con rắn hay con vịt.
Chính vì bị sống trong môi trường bùn lầy, cho nên họ đã bị bọn cộng sản "giáo
dục", tuyên truyền, nhồi sọ ngay từ khi còn bé rằng "thế giới" chính
là cái ao nhỏ mà trong đó "bác" Hồ chính là "thượng đế"! Rồi
bọn cộng sản đã huấn luyện họ phải căm thù, phải chém giết, phải gian manh, lừa
đảo và quan trọng nhất là phải tuyệt đối trung thành với bác và đảng!!! Nói
tóm tắt, cái gọi là nền "giáo dục xã hội chủ nghĩa" mà giới trẻ đang
bị áp đặt chỉ là những sự tuyên truyền nhồi sọ về chính trị, rất thiếu vắng những
tấm lòng vị tha, rất thiếu những kiến thức khoa học và nền văn hóa của dân tộc
Việt chân chính.
Ðó
là lý do vì sao, trong suốt mấy chục năm qua, giới trẻ trong nước đã "sáng
tác" nhạc rất nhiều nhưng hầu như không có bản nhạc nào có giá trị cao về
mặt văn hóa và nghệ thuật! Tệ hại hơn nữa, kể từ sau năm 2000, khi có cái gọi
là "đổi mới" về kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa,
thì giới trẻ đã được khuyến khích "sáng tác" nhạc bằng máy vi tính! Nghĩa
là, họ đã dùng các software để "sáng tác" nhạc.
Ðó là lý do vì sao,
có nhiều "nhạc sĩ", hoàn toàn mù nhạc mà lại có thể "sáng
tác" được HÀNG TRĂM bản nhạc chỉ trong một tuần lễ! Nhạc thì mù,
kiến thức tổng quát thì lớp ba trường làng, Việt ngữ thì viết sai chánh
tả be bét, thế nhưng các "nhạc sĩ mù" vẫn có thể làm cho
"thị trường âm nhạc" trong nước trở nên rất "hoành tráng" và
sôi động! Chúng ta có thể nêu lên một vài ví dụ sau đây:
-
Một nhạc sĩ "sáng tác" được một bản nhạc, đặt tên là 'Giữa em và người ấy, anh
chọn ai?' (Nội nghe cái tựa đề
không thôi, chúng ta đã thấy muốn ói rồi!) Bản nhạc được tung ra thị trường, những
con rùa tuổi trẻ trong nước rất hân hoan đón nhận. Bản nhạc nhanh chóng trở
thành 'top hit' và nhận được nhiều 'like' trên FaceBook của chàng nhạc sĩ
"mù". Thế là, "hồ hởi phấn khởi" quá, chàng "nhạc sĩ"
lại bấm máy computer, mửa ra bản nhạc tiếp theo, được đặt tên như sau:'Giữa em và ... MÁ em,
anh chọn ai?'
Thật là đáng ngạc nhiên, bản nhạc mới này vẫn tiếp tục được bầy
rùa tuổi trẻ đón nhận với rất nhiều nhận xét 'like & hot'! Tiện đây, chúng
tôi xin lưu ý quý vị một điều này: Tuổi trẻ ở trong nước hiện nay có nhiều người
thuộc dạng "MOTHER FUCKER". Ðây là hiện tượng rất đáng báo động!!! Chính
vì đây là hiện tượng 'hot' thời thượng, là cơ hội để được nổi danh và làm giàu;
do đó, vài ngày sau, chàng nhạc sĩ mù lại tiếp tục "sáng tác" thêm, đặt
tên bản nhạc mới là: 'Giữa em và ... BÀ NGOẠI của em, anh chọn ai?' Thật là kỳ lạ, nhờ
ơn 'bác và đảng', bài hát vẫn còn 'hot', tuy đã giảm nhiều fan hâm mộ và đã lai
rai có nhiều người chê bai.
Tuy
nhiên, chàng nhạc sĩ mù vẫn còn tham lam, cố rặn ra một bài khác, với tựa đề: ' Giữa em và bà
... CỐ NGOẠIcủa em, anh chọn ai?' Ðến giai đoạn này thì không còn con rùa tuổi
trẻ nào thích bản nhạc mới nữa. Họ đã chán rồi và xúm lại chửi tên nhạc sĩ mù
nát nước: "ÐM, bà cố ngoại thì già quá rồi, cả trăm tuổi, ai mà thích nữa
chớ. Thôi dẹp đi cha nội!"
Ðấy
chính là những "sinh hoạt văn nghệ" theo định hướng xã hội chủ nghĩa ở
trong nước!
Và
đó cũng chính là lý do vì sao "nhạc vàng" của VNCH vẫn sống hùng sống
mạnh ngay ở trong nước! Giữa cái đám rác rưới, cặn bã, sỏi đá mà có lẫn lộn những
viên ngọc và kim cương, thì người ta phải tìm nhặt những viên kim cương chớ
không ai dại gì đi lượm những cục đất sét đem về để thờ!
Tưởng
cũng cần nêu lên ở đây: trước năm 1975, các nhạc sĩ đã sáng tác rất cẩn thận. Một
bản nhạc được ra đời là một công trình của tim óc. Không bao giờ có chuyện một
nhạc sĩ sáng tác được 100 bài chỉ trong vòng một tuần lễ! Thậm chí có người cả
đời chỉ sáng tác được có một bài nhưng bản nhạc của họ đã trở nên bất hủ. Ví dụ
như nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn với bản 'Nắng Chiều', hoặc nhạc sĩ Dzũng Chinh với
bản 'Những đồi hoa sim'. Các nhạc sĩ khác như Ðoàn Chuẩn, Từ Linh, Trường Sa,
Nguyên Vũ, Tâm Anh sáng tác không nhiều nhưng bản nào ra bản nấy, tất
cả đều là những tuyệt tác nghệ thuật.
Theo
quy luật đào thải tự nhiên, những cái gì là xấu, là dở thì chúng sẽ bị sàng lọc
và sẽ tự động biến mất theo thời gian. Ngược lại, những gì là cao quý, chính
nghĩa, sẽ còn tồn tại mãi mãi. Những cái gọi là "nhạc" của việt cộng
(thật ra là rác rưới) đã và sẽ tự động bị đào thải. Ngày hôm nay, chắc chắn chẳng
có người dân nào muốn hát bài 'Mùa xuân trên thành phố Hồ Chí Minh' của Xuân Hồng,
mỗi khi xuân về! Trong khi đó, nhạc xuân của VNCH vẫn được rất ưa chuộng đối với
mọi người ở trong nước cũng như ở hải ngoại.
NGƯỜI
DÂN: Thưa
ông Năm, vừa qua hiện tượng ông đại sứ Ted Osius đã từ chối không chịu chụp
hình chung với lá cờ vàng. Ông có nhận định gì về biến cố này?
ÔNG NĂM: Như đã
trình bày trên, lá cờ vàng ba sọc là bất tử. Nó sẽ được lưu truyền từ thế hệ
này sang thế hệ khác. Tuy nhiên, nói như vậy không có nghĩa là chúng ta chủ
quan, không lo bảo vệ nó. Ðiều này cũng tựa như một người mua được một chiếc xe
hơi thuộc loại tốt. Nhưng nếu người này cứ ỷ lại vào phẩm chất "tốt" mà
không lo bảo trì thì sớm muộn gì chiếc xe cũng bị hư và đi vào nghĩa địa.
Tương
tự như vậy, sở dĩ lá CỜ VÀNG của chúng ta đã được lưu truyền qua hàng ngàn năm
nay, từ thời Bà Trưng Bà Triệu là nhờ tổ tiên chúng ta đã hy sinh rất nhiều
xương máu để bảo vệ nó. Nếu không thì giờ đây đất nước chúng ta đã biến thành một
quận của nước Tàu và lá cờ của chúng ta là cờ đỏ của Trung Cộng, ngôn ngữ của
chúng ta là tiếng Tàu!!! (Tiếng việt đã hoàn toàn biến mất!)
Do
đó, vấn đề đấu tranh để bảo vệ biểu tượng cờ vàng rất là quan trọng. Bằng mọi
giá, chúng ta phải đoàn kết, chống lại mọi âm mưu của kẻ thù nhằm hủy diệt lá cờ
vàng tại hải ngoại.
Qua
vấn đề thằng đại sứ mất dạy, từ chối chụp hình với lá cờ vàng, xấc láo với cộng
đồng người Việt quốc gia và nóđi làm tay sai cho việt cộng, chúng
ta có thể đưa ra giả thuyết sau đây:
Ðây không
phải là quyết định cá nhân của thằng đại sứ. Nó là sự thỏa thuận giữa bọn Mỹ
chó đẻ và bọn việt gian cộng sản, tung ra một đòn tấn công nhằm thăm dò xem phản
ứng của cộng đồng chúng ta mạnh hay yếu. Nếu chúng ta khiếp nhược, bọn chúng sẽ
thừa cơ lấn tới, và bằng nhiều hình thức ma giáo, bọn chúng có thể dẹp luôn lá
cờ vàng trên toàn cõi Hoa Kỳ!!!
PHẦN KẾT LUẬN:
1. Hiện
tượng "nhạc ngụy" của VNCH vẫn đang tiếp tục sống hùng, sống mạnh và
sống dai ngay trong nước mà bọn việt cộng trong suốt 41 năm qua đã cố gắng hết
sức nhưng không thể nào dẹp được, chính là SỰ THỂ HIỆN LINH HỒN của lá cờ vàng ba
sọc VNCH vẫn còn hiện diện ngay ở trong nước!
2. Nhà
dột từ trên nóc nhà dột xuống. Một que diêm có thể làm cháy một cánh rừng.
Chúng ta hãy nêu lên câu hỏi sau đây:
-
Tại sao trước đây, có những vị tổng thống của Hoa Kỳ như Ronald Reagan, George
Bush đã từng chụp hình chung với lá cờ vàng mà họ không thấy có vấn đề gì mà
bây giờ dưới thời tổng thống Obama thì xảy ra sự việc thằng đại sứ sợ chụp hình
chung với lá cờ vàng, như ác quỷ Dracula sợ cây thánh giá? Muốn biết rõ hơn và
thấy nhiều hình ảnh bằng chứng, quý vị có thể vào YouTube, đánh giòng chữ 'Ngô Kỷ phản đối
đại sứ Mỹ Ted Osius trên VNA 57.3', do phóng viên Phương Thanh phỏng vấn
ông Ngô Kỷ.
-
Xin đừng xem đây là "chuyện nhỏ" như một que diêm đang cháy, bởi vì một
que diêm có thể làm cháy nguyên một cánh rừng. Những tác hại của nó rất nghiêm
trọng như chúng tôi đã chứng minh ở trên.
-
Giới trẻ 'CON RÙA' ở trong nước phải ý thức được thân phận nô lệ của mình mà
vùng dậy, lật đổ chế độ cộng sản, giải phóng 100 triệu nô lệ trong nước thoát khỏi ách đô hộ tàn bạo
của việt cộng và Trung Cộng. Họ phải trèo lên được mặt đất để thấy rằng thế giới
không phải là cái ao và họ không phải là những con ếch ngồi đáy giếng. Muốn được
hưởng tự do thì phải trèo lên được mặt đất, thoát khỏi cảnh ao tù, bùn lầy, hôi
thối, bẩn thỉu.
Các
bạn trẻ trong nước thân mến!
Không
lẽ suốt cả cuộc đời của các bạn, và nối tiếp qua nhiều thế hệ, các bạn chỉ làm
quen được với những con cá trê, cá lóc, con rắn, con lươn, con nòng nọc trong
cái ao "xã hội chủ nghĩa",nhỏ bé, dơ bẩn và tràn ngập tội ác???
Ngày 1 tháng
2 năm 2016
(Nhằm
ngày 23 tết âm lịch năm Bính Thân)
Michael
Nguyễn
__._,_.___
No comments:
Post a Comment