Nón Cối đã hết thời rồi?
Lữ Giang
Trong
bài “Nhất định thắng” của Trần Dần,
sáng tác năm 1955, đăng trong Giai Phẩm Mùa Xuân 1956, có hai câu thơ bất hủ nói
lên mặt thật của chế độ CSVN thời đó, đọc lên nghe rợn người:
Tôi bước đi không thấy phố không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ.
Nhưng
nếu ông Trần Dần sống trong cộng đồng người Việt chống Cộng ở hải ngoại ngày
nay, chắc ông sẽ sửa ba chữ cuối của câu thứ hai lại để nói lên một tình trạng
bi thảm khác đã xẩy ra ở đây:
Tôi bước đi không thấy phố không thấy nhà.
Chỉ thấy mưa sa trên đầu đầu NÓN CỐI.
Chính
“Nón Cối” chứ không phải “màu cờ đỏ” đã phá vỡ cộng đồng người Việt hải ngoại.
TÌNH TRẠNG NÓN CỐI TRONG 40 NĂM QUA
Trong
40 năm qua, một số người Việt tỵ nạn khi bỏ nước ra đi, đã mang theo vô số Nón Cối
mà Việt Cộng đã loại bỏ, rồi dùng nó để tạo ra những cảnh “mưa
sa trên đầu Nón Cối” tại những nơi có nhiều người Việt định cư và sinh hoạt.
Bất cứ ai có chính kiến khác họ, không
suy nghĩ và hành động như họ, không đứng về phe họ, có thể tranh giàng quyền
lợi hay địa vị của họ trong cộng đồng... đều được chụp Nón Cối lên đầu.
Hiện
nay, Nón Cối vẫn tiếp tục bay bay trên các báo và websides lá cải, trên các
diễn đàn Internet... hàng tuần và có khi hàng ngày, khiến đi đâu người ta cũng
thấy “tay sai cộng sản” hay “đặc
công cộng sản nằm vùng”!
Nón Cối
không chừa bất cứ tổ chức hay cá nhân nào: Từ các tổ chức chính trị đến các tổ
chức từ thiện, văn hoá, ái hữu hay tôn giáo; từ những người đi làm công tác cộng
đồng hay xã hội, làm văn hoá hay thông tin, hoạt động chính trị... đến các nhà
chức sắc tôn giáo đều có Nón Cối trên đầu!
Chúng
ta chỉ cần đọc một đoạn ngắn trong bài “Hãy tố cáo bọn Việt Gian nằm vùng”
của Triệu Lan đăng trên webside http://hon-viet.co.uk, chúng ta cũng sẽ
thấy gần như tất cả những người có tiếng tăm trong cộng đồng người Việt hải
ngoại đều bị đội Nón Cối, chẳng hạn như: Đảng Việt Tân, Giáo Sư Nguyễn Xuân
Vinh, Giáo Sư Nguyễn Văn Canh, Luật sư Nguyễn Hữu Thống, Giáo Sư Đoàn Viết
Hoạt, Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích, nhà văn Phan Nhật Nam, các nhà báo Phạm Trần,
Nguyễn Khải, Nam Lộc, Việt Dũng...
Tập
đoàn buôn Nói Cối thường hay ĐÁNH GHEN với các nhà ly khai đang hoạt động ở
trong nước hay hải ngoại như Hà Sỹ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Tô Hải, Lữ Phương,
Bùi Tín, Dương Thu Hương, Vũ Thu Hiên, Nguyễn Chí Thiện, Nguyễn Minh Cần, Cù
Huy Hà Vũ, Huy Đức, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, v.v., vì sợ những
người này đoạt mất cái tước “anh hùng
chống cộng” do họ tự ban cho mình. Những người ly khai thường bị chụp ba
cái Nón Cối lớn là “chống cộng cuội”, “tay
sai cộng sản”, “cộng sản nằm vùng”… Họ cảnh cáo
đồng bào: “Đừng tin chúng”!
Máu
ghen của tập đoàn này còn hơn cả Hoạn Thư.
MỞ RỘNG THỊ TRƯỜNG NÓN CỐI?
Cộng
đồng người Việt ở hải ngoại hiện nay có khoảng 4 triệu người, đông nhất là Hoa
Kỳ (khoảng 1.750.000), tiếp theo là Cambodia (khoảng 600.000), thứ ba là Pháp
(khoảng 300.000) và thứ tư là Úc (khoảng 210.000). Người Việt ở Mỹ và Úc tiêu
thụ Nón Cối nhiều nhất.
Dù
vậy, Nón Cối còn bị thừa quá nhiều, vì trong 40 năm qua Việt Cộng đã cho phế
thải đến trên 10 triệu cái Nón Cối, nên hai thị trường cộng đồng người Việt ở
Mỹ và Úc không đủ khả năng tiêu thụ hết được. Vậy cần phài mở rộng thị trường
Nón Cối. Nhưng mở rộng cách nào?
Có
người cho rằng mang Nón Cối đi chụp cho người Mỹ gốc là hay nhất, đen trắng gì
cũng chụp, vì tại Mỹ đã có rất nhiều nhân vật cao cấp trong chính quyền tự nguyện
làm “tay sai cho cộng sản”, đứng đầu là Tổng Thống Nixon và Kissinger, hai
người này đã đem miền Nam bán cho Trung Quốc. Tiếp đến là Tổng Thống Clinton,
người đã bỏ cấm vận và thiết lập bang giao với CSVN. Năm ngoái, Tổng Thống
Obama lại tiếp Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang và Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú
Trọng, ký thỏa ước hợp tác toàn diện với Việt Nam và tuyên bố công nhận chế độ
hiện tại của CSVN. Ngoài ra, còn hai chính khách Mỹ nổi tiếng ủng hộ CSVN, đó
là John McCain và John Kerry. Hai
chính khách này thường mở nhịp cầu để Mỹ đến gần CSVN hơn. Với những
hành động như thế, họ đúng là những tên “tay sai cộng sản” chính cống. Tại sao
“người Việt quốc gia” không mở rộng thị trường Nón Cối qua thị trường người Mỹ
chính gốc?
Tuy
nhiên, đề nghị này đã bị nhiều “người Việt quốc gia” phản đối vì hai lý do:
Lý do thứ nhất: Các chính quyền
Mỹ tuy đã “làm tay sai cho cộng sản”, nhưng
cộng đồng người Việt ở Mỹ vẫn phải coi họ là “người
quốc gia” vì họ đã cho chúng ta tá túc trên đất của họ, lại còn cho
welfare nữa! Cha ông ta bảo “Ăn cây nào rào cây đó”, nên dù họ
có đem nước ta bán cho Trung Quốc và tiếp tục làm tay sai cho Cộng Sản, ta vẫn
phải coi họ là “người quốc gia”. Vả lại, việc họ
đem miền Nam bán cho Trung Quốc hay tiếp tay cho Cộng Sản có thiệt hại gì đến
miếng ăn và chút danh mà ta đang tranh nhau trên đất Mỹ này đâu mà phải vác Nón
Cối chụp cho họ?
Trái
lại, những ai “chống Mỹ kíu nước”, chống Obama… phải bị coi là “tay sai cộng
sản” hay “đặc công cộng sản nằm vùng”, vì chúng “ăn
cháo đá bát”, phải chụp Nón Cối cho chúng nó chừa.
Nghe
nói những người đưa ra lập thuyết này đang đợi trường Đại Học Harvard cấp bằng
“Tiến Sĩ Chống Cộng Ưu Tú”.
Lý do thứ hai: Chớ giỡn với luật pháp Mỹ, rất nguy hiểm. Từ
năm 2003 đến nay, các toàn án Mỹ đã giáng cho “cộng đồng người Việt quốc gia chống cộng”
đến 6 đòn chí tử:
(1)
Vào năm 2003, Tòa án Quận Denver, tiểu bang Colorado, đã kết tội nhà sư Lê Kim Cương (Thích Chánh Lạc)
và ban quản trị chùa Như Lai vu khống hai chị em Hồ Thị Thu và Hồ Thị Thi là
cộng sản sau khi hai cô này tố cáo nhà sư có hành vi tình dục bất chánh. Các bị
đơn đã bị phạt 4.800.000 USD.
(2)
Năm 2006, các bị đơn ở Minnesota đã tố cáo ông Phạm Ngọc Tuận, một cựu quân
nhân VNCH, là tay sai Cộng Sản và vi phạm 18 tội đã được họ liệt kê, nhưng
không chứng minh được tội nào. Tòa buộc các bị đơn phải bồi thường cho ông Tuận
639.000 USD.
(3)
Vào tháng 9 năm 2011 Tòa án Quận Montgomery, tiểu bang Maryland, đã buộc bà Ngô Thị Hiền thuộc Ủy Ban Tự
Do Tôn Giáo cho Việt Nam, ông Ngô
Ngọc Hùng và đài phát thanh Vietnamese Public Radio ở Maryland phải
liên đới bồi thường cho ông Hoài Thanh
1.000.000 USD vì đã dùng hệ thống
truyền thông để chụp mũ ông Hoài Thanh là cộng sản.
(4)
Ở Austin, Texas, ông Đỗ Văn Phúc
đã viết nhiều bài dưới nhiều hình thức khác nhau, tố cáo bà Nancy Bùi, tức ký giả Triều Giang,
là thân cộng, tay sai cộng sản và làm ăn
với Việt Cộng. Trong phiên xử ngày 27.10.2011, tòa buộc ông Phúc phải bồi thường
cho bà Nancy Bùi 1.900.000 USD.
(5)
Vụ án mạ lỵ phỉ báng kéo dài nhất là vụ ba ông Norman Lê, Phiệt Nguyễn, Đạt Hồ, và hai bà Nhàn Trần và Nga Phạm đã bị ông Tân Thục Đức, Hiệu trưởng Trường
Việt Ngữ ở Thurston County, Washington State, kiện về tội chụp Nón Cối. Những
người này đã tố cáo ông Đức là một nhân viên bí mật của Việt Cộng (undercover
Viet Cong agent). Vụ kiện được khởi sự từ 2003 đến tháng 4/2009 Tòa Superior
Court ở Thurston County, Washington State, mới xử và tuyên phạt những người này
phải bồi thường cho ông Tân Thục Đức
một số tiền là $310.000. Các bên tranh tụng đã kháng cáo lên Tòa Phúc Thẩm
rồi thượng tố lên Tối Cao Pháp Viện Washington State. Ngày 9.5.2013, TCPV đã y
án tòa Thurston County!
(6)
Vụ báo Saigon Nhỏ bị báo Người Việt và bà Hoàng Vĩnh kiện vì cho rằng (1) Cộng Sản Việt Nam đã mua nhật báo Người Việt và để
cho ông Phan Huy Ðạt đứng tên chủ nhân cho họ, và (2) Bà Hoàng Vĩnh không phải là một người có khả
năng học vấn hay báo chí, bà lại là một người có nhiều tai tiếng về tình ái.
Sau một phiên tòa kéo dài bốn tuần, ngày 30.12.2014, tòa tuyên phạt bà Hoàng Được Thảo và tuần
báo Saigon Nhỏ 4.500.000 USD.
Bà
Hoàng Được Thảo và báo Saigon Nhỏ đã làm đơn xin khai phá sản, nhưng trong
phiên tòa ngày 5.2.2016, Tòa
đã bác đơn và quyết định giao
Công ty Saigon Nhỏ cho Công ty Người Việt ngay lập tức.
Ðại diện Công ty Người Việt đã tiếp nhận Công ty Saigon Nhỏ
vào lúc 4 giờ chiều cùng ngày. Như vậy một
tờ bào luôn bị chửi liên tục là “tay sai cộng sản” lại được tòa cho tiếp thu
một tờ báo nổi tiếng “chống cộng”! Nam mô A di đà Phật!
Đây
chỉ là những vụ án Nón Cối giữa “phe ta” và “phe mình” mà còn bị tòa án Mỹ
xuống chiêu nặng như vậy, nay nếu vác Nón Cối vào cộng đồng Mỹ trắng và Mỹ đen,
chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Do đó, “phe ta” đành quyết định “ta
về ta tắm ao ta”, tức
vác Nón Cối trở về lại trong cộng đồng người Việt quốc gia chống cộng.
Tuy nhiên, tại đây “đất sống” của Nón Cối gần
như không còn.
NÓN
CỐI ĐÃ HẾT THỜI
Với bài “Tâm sự của cái
nón cối “made in China”, ông Lê Hải Lăng đã kết
thúc thân phận của Nón Cối ở trong nước như sau:
“Cối
sinh nhầm ngày xui ngồi trên đầu người cộng sản,
70
năm tàn phá một gia tài,
Làm
tay sai Bắc thuộc lần thứ hai.
Xin
hỏi đời: Nón cối bao giờ ngồi giữa đất trời sám hối?
Xin
lỗi nhân dân – Tạ lỗi một lời,
Quay
về dưới bầu trời Dân Tộc.”
Những điều ông Lê Hải Lăng mong muốn rất khó
xảy ra tại Việt Nam, vì Nón Cối còn nắm quyền, nhưng ở Mỹ chỉ nghe
tòa án Mỹ “hỏi thăm sức khỏe” là những người xài Nón Cối đái ra cả quần rồi.
Nón Cối đã hết thời.
Ngày 16.2.2016
Lữ Giang
__._,_.___
No comments:
Post a Comment