Tuesday, 9 February 2016

Lá thư đầu năm: yêu nước phải bỏ đảng


Lê Dủ Chân (Danlambao) - Kính gởi tất cả đảng viên đảng cộng sản Việt Nam

Kính thưa quý vị

Đồng là người Việt Nam tôi tin rằng đại đa số quý vị cũng như tôi, tất cả chúng ta là những người không ít thì nhiều có những suy tư về quá khứ, hiện tại, tương lai của đất nước và dân tộc. Tôi cũng tuyệt đối tin tưởng rằng không ai trong chúng ta không mong muốn đất nước Việt Nam mỗi ngày một cường thịnh, biên cương lãnh thổ quốc gia được toàn vẹn, người dân Việt Nam, trong đó có gia đình quý vị, gia đình tôi, mỗi ngày được sống trong tự do, ấm no, hạnh phúc. Đó là những mơ ước chính đáng không riêng gì của cá nhân tôi, của quý vị mà cũng chính là của toàn thể nhân dân Việt Nam và các dân tộc khác trên thế giới.


Vận mệnh của một cá nhân, một gia đình, một dòng họ bao giờ cũng thăng trầm, tồn vong theo vận mệnh của đất nước. Tôi thật không biết trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng của nước ta hôm nay, quý vị được đảng cọng sản "đền ơn đáp nghĩa" những gì, nhưng tôi và hơn 90 triệu người Việt Nam điều biết và thấy rỏ rằng sau 70 năm cầm quyền cai trị, những gì mà họ, đảng cọng sản, đem lại cho tổ quốc và dân tộc Việt Nam chỉ là tai họa và tai họa. Trong trùng điệp tai họa đó, có 10 tai họa lớn nhất xin được kê ra dưới đây để quý vị chiêm nghiệm xem có đúng với thực tế nước ta hôm nay hay không:

Việt Nam 10 đại họa

Cái họa lớn nhất ngoại xâm
Đến từ phương Bắc dã tâm láng giềng
Thứ hai độc đảng cầm quyền
Độc tài chính sách gông xiềng nhân dân
Thứ ba tư tưởng sai lầm
Chủ nghĩa cọng sản mống mầm tai ương
Thứ tư lãnh đạo bất lương
Vô tài vô đức cầm cương nắm quyền
Thứ năm xã hội đảo điên
Lương tâm băng hoại mối giềng rã tan
Thứ sáu tham nhũng lan tràn
Trên ăn dưới cướp bầy đàn hại dân
Thứ bảy kinh tế bao sân
Quốc doanh bao cấp đẩy dân bần cùng
Thứ tám giáo dục đóng khung
Hồ, Lê, Mao, Marx đi chung một nòi
Thứ chín cơ chế tôi đòi
Bỏ người tài trí dùng loài ngu trung
Thứ mười tổ quốc cáo chung
Uổng công dựng nước vua Hùng năm xưa.

Ngoài những tai họa sừng sững lù lù trước mắt không ai không thấy, không ai không rỏ như trên, đảng của quý vị còn gây ra những tội ác mà trên 2000 năm dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam, chưa có một triều đại nào trong thời phong kiến, trong 1000 năm Bắc thuộc hay 100 năm bị người Pháp đô hộ có thể sánh bằng! 

Đó là vụ thảm sát hơn 172,000.00 người dân vô tội trong CCRĐ tại miền Bắc vào những năm 1954-1956. Thảm sát hơn 6000.00 người dân Huế / Thừa Thiên trong Tết Mậu Thân năm 1968. Thủ tiêu, ám sát đảng viên của các đảng phái khác như Quốc Dân Đảng, Đại Việt Cách Mạng Đảng... trong thời gian chống Pháp. Trù dập, tù đày cho đến hết cả cuộc đời những văn nghệ sĩ và trí thức miền Bắc trong phong trào Nhân Văn Giai Phẩm vào năm 1956. Đàn áp đẫm máu nhân dân Quỳnh Lưu, Nghệ An năm 1956. Khủng bố, đặt mìn, pháo kích, ám sát giết hại thường dân miền Nam trong 20 năm chiến tranh Nam Bắc và bắt giữ, giam cầm khổ sai vô thời hạn hơn 1 triệu quân dân cán chính của miền Nam sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Cưỡng chế nhà cửa, đất đai, ruộng vườn của nhân dân tạo nên tập thể dân oan sống lây lất trên khắp ba miền Trung Nam Bắc. Đàn áp biểu tình chống Tàu xâm lược biển đảo nước ta. Trấn áp, trù dập, bỏ tù, triệt đường sinh sống các cá nhân bất đồng chính kiến và các tổ chức vận động tự do, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam...

Những nạn nhân của cộng sản kể trên, họ là ai? Họ là người Việt Nam, là đồng bào ruột thịt của quý vị! Họ có tội gì? Họ, hoặc vô can, không có tội hoặc chỉ là những người yêu nước, yêu dân tộc có ước mơ không khác gì ước mơ của quý vị, chỉ khác quý vị ở chổ họ thấy trước được chủ nghĩa mà quý vị đang theo, đảng mà quý vị đang tin tưởng chỉ là bộ máy nghiền nát tương lai của đất nước, của dân tộc trong đó có tương lai của bản thân, gia đình họ và quý vị.

Kính thưa quý vị

Đất nước phát triển, nhân dân đổi đời chủ yếu là do cái tâm và cái tài của những người lãnh đạo quốc gia.

Sau đệ nhị thế chiến 2 nước Đức và Nhật chỉ cần 70 năm (1945 -2015) để đi lên từ hoang tàn, đổ nát của một quốc gia chiến bại trong chiến tranh, đến một quốc gia cường thịnh nhất nhì trên thế giới với thu nhập bình quân đầu người là 45,588 dollars/năm (Đức) và 37,390 dollars/năm (Nhật). Nam Hàn là nước có một hoàn cảnh, ví trí địa dư tương tự như Việt Nam, cũng chịu chiến tranh, cũng bị chia cắt Bắt Nam nhưng chỉ trong 62 năm (1953 - 2015) chính phủ Nam Hàn đã xây dựng đất nước của họ từ nghèo nàn, lạc hậu thành một quốc gia tiên tiến về mọi mặt với thu nhập bình quân đầu người là 35,277.00 dollars/năm, trong lúc đó tại nước ta, đảng cọng sản Việt Nam đã làm được gì cho tổ quốc và nhân dân Việt Nam sau 70 năm độc quyền cai trị? Chiến tranh, tai họa, hận thù và tụt hậu với thu nhập bình quân đầu người là 5,635 dollars/năm!

Đưa ra một vài so sánh cụ thể trên để quý vị thấy rằng đảng cọng sản có xứng đáng để quý vị tin tưởng đặt hết tương lai của đất nước, của dân tộc, của cá nhân, của con cháu của mình vào đó hay không?

Tôi là người ngoài đảng, tôi không biết gì về sinh hoạt, nội quy, quy chế của đảng cọng sản, nhưng qua các đại hội đảng (5 năm 1 lần), nhất là qua đại hội 12 của đảng vừa qua, thì thấy rằng thân phận của quý vị, của đại đa số đảng viên đảng cọng sản kể cả 1510 đại biểu đi dự đại hội cũng không khác gì thân phận của người dân là mấy. Mọi quyết định điều nằm trong tay của BCT/TW đảng, họ bảo sao phải nghe vậy, chỉ ai thì bỏ phiếu cho người đó nếu không sẽ có gần cả một sư đoàn công an và quân đội, côn đồ trang bị tận răng chờ đợi bên ngoài để xử lý, phải chăng đó là tinh thần "dân chủ đến thế là cùng" của đảng hay chỉ là cái bình phong dân chủ để qua mặt quý vị, lừa bịp nhân dân! Xem ra thì đối với đảng, quý vị cũng chỉ là công cụ của 16 ông vua tập thể và 200 quan lại đầu triều của chế độ vừa độc tài cọng sản vừa phong kiến cha truyền con nối hiện nay tại nước ta. Cho nên dù là đảng viên quý vị cũng không thoát khỏi cái quy luật " theo đảng thì sống chống đảng thì chết" mà đảng đã áp dụng với 90 triệu dân Việt Nam trong 70 năm nay.

Thực tế là như vậy, mong rằng quý vị suy nghĩ giữa cái lợi nhỏ của bản thân hôm nay và cái họa lớn của dân, của nước, của con cháu sau này mà đoạn tuyệt với cái đảng vô tài, vô đức, phản dân, hại nước mà trở về với dân để cùng nhau xây dựng tương lai cho nước, hạnh phúc cho dân như quý vị đã từng mong muốn. 

Đầu năm, lời thật mất lòng mong quý vị niệm tình tha thứ. 

09.02.2016

__._,_.___

Posted by: truc nguyen 





Bỏ đảng

Kính Hòa, phóng viên RFA
2016-02-08
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
Nghe hoặc Tải xuống Phần âm thanhTải xuống âm thanh
000_Del8399420-620
Một công nhân dọn dẹp hành lang dẫn đến phòng họp chính của Đại hội toàn quốc lần thứ 12 của Đảng Cộng sản Việt Nam được tổ chức tại Hà Nội vào ngày 26 tháng 1 năm 2016. Băng rôn mang cờ đảng treo khắp nơi.
AFP photo
Tạp chí điểm blog tuần này tập hợp những bình luận của các blogger trên trang cá nhân, trên các trang mạng xã hội… xung quanh những sự kiện lớn của đất nước.
Bỏ đảng nhân ngày 3/2
Cách đây đúng hai năm, trong lúc Đảng cộng sản Việt Nam kỷ niệm ngày thành lập, một cán bộ cao cấp của Bộ ngoại giao Việt Nam là ông Đặng Xương Hùng tuyên bố từ bỏ Đảng cộng sản.
Năm nay, cũng ngày đấy, một đảng viên lão thành là Giáo sư Nguyễn Đình Cống công bố rời bỏ Đảng cộng sản Việt Nam.
Giáo sư Cống từ lâu đã được biết đến như là một tiếng nói phản biện mạnh mẽ trên trang Bauxite Việt Nam của nhiều trí thức. Ông không những phản biện những việc làm, những chính sách cụ thể trong việc điều hành đất nước của Đảng cộng sản, mà còn công khai đòi xóa bỏ nền tảng tư tưởng của đảng này, là chủ nghĩa Mác Lê Nin.
Trong thông báo đăng trên trang blog Bauxite Việt Nam ông viết rằng ông vào Đảng với nguyện vọng đóng góp trí tuệ và công sức làm cho Đảng trong sạch, vững mạnh. Thế nhưng càng ngày ông càng nhận ra rằng Chủ nghĩa Mác Lênin (CNML) có nhiều độc hại, rằng Chủ nghĩa cộng sản chỉ là ảo tưởng, rằng thể chế hiện tại của Việt Nam là sự độc tài toàn trị của Đảng.
Tuy vậy Giáo sư Cống đã kiên nhẫn chờ đợi Đại hội đảng lần thứ 12 kết thúc, ông hy vọng rằng những kiến nghị của ông cũng như những người đồng chí hướng trước đó sẽ được đảng quan tâm tới.
Cái lý thuyết kinh tế định hướng của đảng, tôi đã hỏi cả trăm giám đốc, ai cũng xớn xác nhìn quanh rồi ghé tai tôi nói nhỏ: chuyện này, nói thật là tớ không hiểu nhé!
- Nguyễn Hoa Lư
“Nhưng rồi tất cả đều bị im lặng hết; như thế chứng tỏ rằng lực lượng của đảng không còn không mong gì được. Những đại biểu đến đó toàn như sợ quá hay người ta bị áp lực gì đó ghê quá mà không thấy có con người nào nói lên được tiếng nói của nhân dân là yêu cầu phải có những thay đổi về đường lối, về thể chế.”
Đó là điều ông nói với Gia Minh của đài Á châu tự do sau quyết định từ bỏ đảng mà ông để hết tâm trí phục vụ hơn 30 năm nay.
Sự trừu tượng và bất lực
Cũng nhân ngày 3/2 tác giả Nguyễn Hoa Lư viết bài Ngẫu hứng trên trang blog của ông. Trong bài này tác giả so sánh đảng cộng sản và biển:
“Biển muôn đời vĩ đại dù có những dòng sông bị nhiễm độc hòa vào biển. Trận lũ mấy tháng trước, làng tôi nước ngập ngang mái nhà, lợn gà chết trôi trương phềnh, hôi thối, tất tật chảy về biển. Đảng đời đời bất diệt, dù trong lòng chất chứa những nhóm lợi ích hoạt động như ma phi a. Có gã côn đồ đâm thuê chém mướn, đảng bao dung ôm trọn vào lòng bảo ban, dạy dỗ.”
Nước biển có vị mặn, đó là vị của nước mắt và máu của con dân nước Việt ngàn đời nay. Đảng cũng có vị như vậy.
Chỉ riêng một điểm khác. Biển có màu xanh, màu cuộc sống
Đảng có màu đỏ, màu của máu.”
Cũng trong bài viết này, tác giả kể lại chuyện đảng tuyên truyền để kết nạp những trí thức cách đây vài chục năm. Nhiều người đã từ chối với lý do được đưa ra là đảng trừu tượng quá.
Nguyễn Hoa Lư viết tiếp là “Đến giờ, đảng vẫn kiên định sự trừu tượng của mình.
Cái lý thuyết kinh tế định hướng của đảng, tôi đã hỏi cả trăm giám đốc, ai cũng xớn xác nhìn quanh rồi ghé tai tôi nói nhỏ: chuyện này, nói thật là tớ không hiểu nhé!”
Trong sự trừu tượng ấy dường như đảng bất lực trước những vấn đề rất cụ thể. Từ Đà Lạt, ông Mai Thái Lĩnh viết bài phân tích về chủ nghĩa cộng sản hiện tại mang tựa đề ‘Chủ nghĩa cộng sản thân hữu’. Ông Mai Thái Lĩnh là người từng tham gia cuộc cách mạng cộng sản, và tham gia vào chính quyền cộng sản, và cũng từng bị chính quyền cộng sản bỏ tù.
Trong bài viết về ‘Chủ nghĩa cộng sản thân hữu’, Ông viết về việc loay hoay chống tham nhũng của đảng cộng sản:
“Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính trị mới sẽ chọn con đường nào: chống tham nhũng bằng cách làm trong sạch Đảng từ bên trong với nguyên tắc “đánh chuột nhưng tránh làm vỡ bình”, hay chống tham nhũng bằng cách mở cửa cho toàn dân tham gia?
Đành rằng đi theo con đường thứ hai có thể làm “vỡ bình”, nhưng” vỡ bình” không đồng nghĩa với “đại họa”, nhất là khi người ta nhận thức được rằng một “đảng chính trị” không thể quan trọng bằng “quốc gia” và “dân tộc”. Còn đi theo con đường thứ nhất (như Tập Cận Bình đã làm) thì số phận thế nào, chúng ta cũng có thể đoán trước: đó là một con đường “không dẫn đến đâu”. Và vì con đường đó “không dẫn đến đâu”, đến một lúc nào đó nhân dân sẽ tự tìm ra được con đường thích hợp. Đến lúc đó thì cho dù chiếc bình vẫn còn, nó có thể trở nên vô dụng hoặc nếu may mắn hơn, chỉ có thể được dùng để trưng bày trong kho đồ cổ hoặc viện bảo tàng để “làm kỷ niệm”!”
Dân chúng và đảng
Viết về Tân bí thư được bầu lại Nguyễn Phú Trọng, blogger, nhà báo Đoan Trang nhận xét rằng ông là người rất kiên nhẫn, nhẫn nhịn mọi tai tiếng của dư luận để đạt được mục đích nắm quyền lực sau đại hội đảng.
000_Hkg10248042.jpg
Tân bí thư được bầu lại Nguyễn Phú Trọng
Cũng viết về ông Trọng, Lê Minh Đức gọi ông là Người cộng sản cuối cùng, ý muốn nói rằng ông Trọng có lẽ tin vào những điều không có lý về chủ nghĩa cộng sản mà ông hay phát biểu.
Nhưng ngược lại với ông Trọng dường như hơn bốn triệu đảng viên của ông không tin vào điều đó. Lê Minh Đức viết tiếp:
“4.5 triệu đảng viên này không quan tâm Việt Nam là cộng sản hay tư bản. Họ không quan tâm đến việc Việt Nam cần quan hệ chặt hơn với Trung Quốc hay Hoa Kỳ. Họ không quan tâm đến dân chủ hay nhân quyền. Họ không quan tâm đến vấn đề gì khác ngoài bản thân họ và gia đình của họ.”
Nhận định này của Lê Minh Đức cũng gần giống với ý kiến của nhà quan sát chính trị Việt Nam Vũ Hồng Lâm. Trước khi Đại hội đảng lần thứ 12 kết thúc vài tiếng đồng hồ, ông Lâm nói với chúng tôi về mối quan tâm của nhiều người bên ngoài về sự tranh đoạt quyền lực trong đảng, và về chính mối quan tâm của các đảng viên đại biểu đang dự đại hội đảng:
“Nhưng cái quan trọng nhất đối với 1500 đại biểu đi dự đại hội đảng, là sự nghiệp cá nhân của họ. Họ cần giữ cái chức vụ của họ, cái đó nó khác rất xa với khát vọng của người dân bên ngoài.
Những người bên trong đảng họ cần sự ổn định để tiếp tục cầm quyền và hưởng lợi từ những cái đó.”
Ông Lâm có nói thêm là sự quan tâm của dân chúng đến vấn đề nhân sự của đảng cộng sản là vì người ta khát khao sự thay đổi.
Một cây bút khác là ông Nguyễn Xích Long lại nhận định qua bài viết của ông trên trang Dân Luận rằng một số đông trong tầng lớp trung lưu ở Việt Nam hiện nay không quan tâm đến thay đổi chính trị vì họ cho rằng họ đang được hưởng lợi từ chế độ này:
“Không khí đòi hỏi dân chủ, nhân quyền sôi động ở Việt nam hiện nay đang tác động đến đông dảo dân chúng Việt Nam và qua vở tuồng 12 vừa rồi ít nhất chúng ta cũng thấy những biểu hiện tích cực là số người quan tâm đến chính trị và thời cuộc đã tăng vọt, số người đưa ra ý kiến đủ các chiều hướng đa dạng phong phú cũng tăng vọt. Tuy nhiên trong xã hội vẫn còn một lớp người thờ ơ vô cảm không những không quan tâm đến đấu tranh dân chủ mà còn khuyên can gạt bỏ các ý kiến đấu tranh dân chủ, họ có biết đâu chính họ tầng lớp trung lưu đang là những con cừu mục tiêu béo nhất của chế độ độc đảng độc quyền.
Bỏ đảng và phê bình đảng
Trở lại với những đảng viên bỏ đảng nhân ngày thành lập đảng, tác giả Công Ngô Dụng kêu gọi các trí thức Việt nam, vẫn còn mang danh hiệu đảng viên hãy từ bỏ đảng.
Nhưng cái quan trọng nhất đối với 1500 đại biểu đi dự đại hội đảng, là sự nghiệp cá nhân của họ. Họ cần giữ cái chức vụ của họ, cái đó nó khác rất xa với khát vọng của người dân bên ngoài.
- Lê Minh Đức
“Các đảng viên, đặc biệt là các trí thức, đã thấy rõ CNML là sai, Chủ nghĩa cộng sản là không tưởng, đã thấy sự lãnh đạo của Đảng thực chất là sự toàn trị, mất dân chủ, thế mà họ vẫn cúi đầu chấp nhận thì họ phải chịu sự mâu thuẩn trong nội tâm đến như thế nào, tư tưởng, tình cảm bị giằng xé đến mức nào. Đáng lẽ như vậy thì họ không nên vào Đảng, đã lỡ vào rồi thì tìm cách ra khỏi càng sớm càng tốt. Tại sao các vị không ra khỏi Đảng, các vị còn chờ gì nữa? Các vị không muốn hay là không dám?
Các đảng viên, đặc biệt là đảng viên trí thức, đã thấy rõ CNML là sai, CNCS là không tưởng, thấy rõ không thể bằng việc góp ý kiến để Đảng thay đổi, là những người yêu nước chân chính, muốn phát triển đất nước để mang lại tự do, hạnh phúc thực sự cho nhân dân, để thoát khỏi gông cùm ý thức hệ cộng sản, thì còn chờ đợi gì nữa, còn trông mong vào phép màu nào nữa mà không tuyên bố từ bỏ đảng?
Một trong những trí thức như vậy là Giáo sư Chu Hảo, từng làm Thứ trưởng trong chính quyền của đảng. Ông có nhận xét rằng Đại hội đảng cộng sản lần này có nhiều tiến bộ hơn lần trước, tuy vậy vẫn theo mô hình Mác Lê Nin đã lỗi thời.
Nguyễn Hoa Lư nhận xét rằng Giáo sư Chu Hảo quá vị tha với đảng cộng sản.


__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

No comments:

Post a Comment

Featured post

Bản Tin cuối ngày-22/11/2024

My Blog List